Người đàn ông đội mũ lưỡi trai kéo vành mũ rất thấp che kín mặt, mặc dù trong biệt thự này chỉ có hai người hắn và Thái Duyệt, hắn ta vẫn không muốn bỏ mũ ra. Lúc nói chuyện hắn thường kèm theo nụ cười nhạt, dường như khinh thường tất cả mọi sự vật xung quanh.
- Con gái ông?
Người đàn ông đó cười lớn, tiếng cười đó khiến cho Thái Duyệt cau mày, ông ta nhìn người đàn ông kia, nói:
- Tôi rất tin tưởng con gái tôi, chỉ cần con bé ra tay, nhất định có thể giải quyết chuyện này!
- Con gái ông nếu so với Mộ Văn thì còn kém nhiều lắm. Mộ Văn là đặc công, từ nhỏ, cô ta đã được huấn luyện khắc khổ, hoàn thành nhiệm vụ là chức trách của cô ta!
Người đàn ông nói,
- Về phần con gái của ông, à, phải nói rõ là con gái nuôi, chỉ được huấn luyện sơ qua về chuyện trộm mộ, làm sao mà đấu lại Mộ Văn được. Nhưng Mộ Văn cũng có nhược điểm, đó là cô ta vẫn còn lưu luyến những chuyện của quá khứ, đây là nhược điểm của Mộ Văn, sớm muộn gì cũng sẽ hại chết cô ta!
- Có vẻ anh hiểu rất rõ nữ đặc công đó?
Thái Duyệt hỏi.
Người đàn ông đó không có trả lời, đúng lúc đó chuông điện thoại của hắn vang lên, người đàn ông kia nghe máy, hắn một mực không nói gì, cuối cùng mới lên tiếng:
- Tôi biết rồi!
Nói xong, hắn cúp máy, quay sang nhìn Thái Duyệt, cười lạnh nói:
- Cô con gái nuôi của ông lừa ông rồi, Mộ Văn vẫn còn sống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525355/chuong-1417-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.