Chương trước
Chương sau
- Vậy còn hung thủ thì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Chạy mất rồi!
Tiểu Cửu nói,
- Lúc đó tôi chỉ muốn xem xem chị Mộ Văn có sao không, không đuổi theo gã kia, vì thế nên hắn mới chạy thoát!
Tiểu Cửu nói đến đây, tỏ vẻ bất đắc dĩ, nói,
- Có một số việc tôi không ngăn cản được, tôi không muốn thấy chị Mộ Văn gặp chuyện không may, dù sao vất vả lắm chúng tôi mới có thể gặp được nhau!
Tiểu Cửu không nói tiếp nữa, lại cất tiếng thở dài. Diệp Lăng Phi có thể cảm nhận được nỗi đau khổ trong lòng Tiểu Cửu, Diệp Lăng Phi nhìn người rất chuẩn, lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Cửu, Diệp Lăng Phi đã biết Tiểu Cửu là một người đàn ông rất coi trọng tình cảm trong quá khứ. Chính bởi vì như vậy, Diệp Lăng Phi có thể cảm nhận được sự đau khổ trong lòng Tiểu Cửu lúc này, cậu ta tận mắt thấy Mộ Văn bị người ta tập kích, nhưng lại không thể nào ngăn cản được. Trong lòng Tiểu Cửu biết rõ rất nhiều chuyện, nhưng bởi vì lý do nào đó lại không nói ra được, chẳng lẽ là bởi vì Thái Tiểu Ngọc? Diệp Lăng Phi hút một hơi thuốc, hắn nhìn Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu Cửu, chúng ta không nói những thứ này, cậu định sau này sẽ sống thế nào?
Vấn đề này của Diệp Lăng Phi trước giờ Tiểu Cửu chưa từng nghĩ tới, cậu ta chưa bao giờ suy nghĩ về tương lai của mình, từ trước tới giờ, Tiểu Cửu giống như cái bóng của Thái Tiểu Ngọc, luôn đi theo sau lưng Thái Tiểu Ngọc, cậu ta chưa từng có cuộc sống của riêng mình, những chuyện xảy ra trong quá khứ giống như là gông xiềng, luôn luôn trói buộc Tiểu Cửu. Tiểu Cửu luyến tiếc những người bạn hồi nhỏ, cậu ta không trả lời câu hỏi của Diệp Lăng Phi, cầm lấy điếu thuốc lá, lại hung hăng hút một hơi, sau đó cúi đầu, lẳng lặng không lên tiếng. Căn nhà cách nơi này không xa vừa tắt đèn, nhà đó tắt đèn, nhưng căn nhà bên cạnh lại vẫn còn sáng, mơ hồ có thể trông thấy hai bóng người ở chỗ cửa sổ. Diệp Lăng Phi nhìn về chỗ cửa sổ căn nhà đối diện với nơi này, hắn cất lời, như là nói với Tiểu Cửu, hoặc cũng có thể là nói với mình,
- Có một loại người luôn cho rằng bọn họ không thể tìm kiếm hạnh phúc, luôn cho rằng mình đã bị xã hội vứt bỏ, mình chỉ có thể sống trong một vòng tròn nhỏ, không thể hòa nhập với xã hội. Bọn họ thích chịu đựng, lại không chịu đi tìm hạnh phúc, lấy nguy hiểm để mưu sinh, nhưng không có được sự tôn trọng của người khác, bọn họ bị người đời hình dung là những tên đao phủ lãnh khốc vô tình, nhưng ai biết ở trong lòng bọn họ là tình cảm cực kỳ nồng cháy. Đàn ông càng xấu phụ nữ càng yêu, bọn họ cũng là đàn ông, so với đám côn đồ lưu manh kia, bọn họ mới thực sự là đàn ông, bọn họ cũng xấu, nhưng phụ nữ lại không yêu bọn họ, bởi vì, chính bọn họ cũng không chịu tha thứ cho bản thân mình. Những người chỉ sống trong quá khứ, cuối cùng cũng không thể nào tìm kiếm được hạnh phúc!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, hắn quay sang nhìn Tiểu Cửu, nói:
- Tiểu Cửu, tôi đã từng là người như vậy, bởi vì gia cảnh khó khăn, tôi phải đi tha hương cầu thức, tôi ra nước ngoài làm một nghề cực kỳ nguy hiểm để kiếm tiền. Trước kia, tôi luôn cho rằng mình là người đàn ông không thể được phụ nữ yêu, nữ nhân của tôi nhiều vô số, ở nước ngoài, cuộc sống tôi chưa bao giờ thiếu đàn bà, nhưng tôi chưa bao giờ được trải qua cảm giác của một gia đình. Mãi cho đến khi tôi trở về sống ở đô thị, tôi mới cảm thấy tôi cũng là người bình thường, tôi cũng có thể được người khác yêu, tôi có cảm giác như vậy, còn cậu thì sao? Mộ Văn thì sao? Thái Tiểu Ngọc thì sao? Chẳng lẽ mấy người còn khó rời bỏ cuộc sống phiền nhiễu của mình hơn tôi sao? Hãy suy nghĩ cho kỹ, không phải là cậu không có quyền lựa chọn, mà là cậu có muốn lựa chọn hay không, cả ngày luôn sống trong quá khứ, cuối cùng cậu sẽ không thể nào có được tự do đâu!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Tiểu Cửu, ném điếu thuốc trong tay đi, quay người lại, đi về phòng bệnh. Tiểu Cửu đứng một mình ở chỗ ban công, nghĩ đến những gì mà Diệp Lăng Phi vừa mới nói với mình. Ở trong lòng Tiểu Cửu, không phải là cậu ta không nghĩ đến cuộc sống mới mà Diệp Lăng Phi vừa nói, cậu ta tự hỏi mình, phải chăng mình thực sự có thể vứt bỏ quá khứ? Mộ Văn thấy Diệp Lăng Phi đi về phòng bệnh một mình, cô cười hỏi:
- Diệp Lăng Phi, Tiểu Cửu đâu rồi?
- Đang đứng bên ngoài suy nghĩ về cuộc sống sau này!
Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên cạnh Mộ Văn, hắn nói:
- Vừa nãy tôi đã nói chuyện với Tiểu Cửu, tôi cổ vũ cậu ta vứt bỏ quá khứ, tìm kiếm cuộc sống của riêng mình. Mộ Văn, theo tôi thấy thì Tiểu Cửu sống quá mệt mỏi, mệt mỏi hơn những người như các cô rất nhiều, cậu ta phải cân nhắc rất nhiều chuyện. Mộ Văn, cô có từng nghĩ qua chưa, không nên quản chuyện này nữa, cô dẫn Tiểu Cửu theo rời khỏi thành phố Vọng Hải!
- Diệp Lăng Phi, anh đùa kiểu gì vậy, tôi và Tiểu Cửu? Điều này sao có thể chứ, tôi không thích cậu ta!
Mộ Văn cười nói,
- Hơn nữa, người cậu ta thích là Tiểu Ngọc, mà người tôi thích là Thiên Dương. Diệp Lăng Phi, anh không cần phải gán ghép lung tung kiểu đấy, chúng tôi không còn là trẻ con nữa, đương nhiên là hiểu rõ tình cảm của mình!
- Một người thì luôn ảo tưởng người đàn ông trước đây tốt cỡ nào, một người khác rõ ràng là thích, lại không dám nói ra, chỉ bởi vì người đó không dám chắc mình có mang lại hạnh phúc cho đối phương không. Cái vòng luẩn quẩn của các cô quả là rất thú vị!
Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói:
- Mộ Văn, tôi dám đặt ra một giả thiết, nếu bảo Tiểu Cửu phải lựa chọn cứu một người, cậu ta sẽ cứu cô!
Diệp Lăng Phi nói đến đây, còn bổ sung thêm,
- Nhưng cậu ta sẽ tự trách mình, bởi vì không thể cứu được Thái Tiểu Ngọc, cậu ta sẽ sống trong đau khổ, mỗi ngày đều tự dằn vặt mình. Dù vậy, nếu cho cậu ta cơ hội để chọn lại lần nữa, cậu ta sẽ vẫn cứu cô. Cô có muốn biết nguyên nhân tại sao không?
- Tôi.... Tôi muốn nghe anh nói!
Mộ Văn do dự một lát, nét mặt cô ta nói cho Diệp Lăng Phi biết trong lòng Mộ Văn đang rất mâu thuẫn, một mặt, Mộ Văn muốn nghe xem Diệp Lăng Phi giải thích thế nào, nhưng mặt khác, Mộ Văn lại lo lắng khi nghe những lời giải thích của Diệp Lăng Phi, vì thế cô mới chần chừ. Diệp Lăng Phi cười cười, nói:
- Bởi vì Tiểu Cửu yêu cô, đó chính là đáp án của tôi!
- Anh nói lung tung gì đó?
Mộ Văn vừa nghe câu này của Diệp Lăng Phi, cô lập tức nói:
- Diệp Lăng Phi, anh không nên nói lung tung như vậy, Tiểu Cửu và Thái Tiểu Ngọc là một đôi mà, hơn nữa tôi và Tiểu Cửu cũng chỉ vừa mới gặp nhau, chuyện này sao có thể....!
- Trên thế giới này không có chuyện gì là không thể!
Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng của Mộ Văn khi nói chuyện có vẻ bối rối, dường như là hắn đã đoán đúng, Diệp Lăng Phi nói:
- Mộ Văn, cô phải tin tưởng cảm giác của đàn ông, tôi cũng là đàn ông, tôi có thể cảm nhận được tình cảm của Tiểu Cửu với cô!
Mộ Văn trầm mặc, cô nghĩ tới chuyện tối nay Tiểu Cửu cầm súng chĩa vào đầu Thái Tiểu Ngọc, chẳng lẽ Tiểu Cửu thật sự thích mình? Ở trong lòng Mộ Văn, người cô ta thích là Mộ Thiên Dương, cho dù Mộ Thiên Dương đã chết rồi, nhưng cô vẫn thích Mộ Thiên Dương như lúc trước. Ít nhất ở trong mắt Mộ Văn, trên thế giới này ngoại trừ Mộ Thiên Dương ra cô sẽ không yêu người đàn ông nào khác nữa. Mộ Văn trầm mặc không nói, Diệp Lăng Phi cũng không nói gì nữa, vừa lúc đó, chỉ thấy Tiểu Cửu ở bên ngoài đã đi vào, Tiểu Cửu đứng ở trước mặt Mộ Văn, liếm liếm môi, một lúc lâu sau, Tiểu Cửu mới lên tiếng:
- Chị Mộ Văn, em muốn chung sống với chị, em muốn khỏi thành phố Vọng Hải.....!
Vừa nghe Tiểu Cửu nói như vậy, Mộ Văn há hốc mồm, cô ta nhìn Tiểu Cửu, sau đó lại hướng ánh mắt sang phía Diệp Lăng Phi, muốn đạt được đáp án từ chỗ Diệp Lăng Phi, chuyện này xảy ra quá đột ngột, trong lòng Mộ Văn còn chưa có chuẩn bị gì. Tiểu Cửu không để ý đến vẻ mặt của Mộ Văn, cậu ta tiếp tục nói:
- Chị Mộ Văn, từ khi còn bé em đã thích chị, đã nhiều năm như vậy rồi, em luôn thầm thương trộm nhớ chị. Em không biết được tình cảm của em là tình yêu giữa nam và nữ hay là em coi chị như chị gái của mình, tóm lại, em muốn chung sống với chị...., về phần Tiểu Ngọc... em rất thất vọng, em không bảo vệ được cô ấy, từ trước tới giờ, em luôn cố gắng bảo vệ Tiểu Ngọc mọi bề, em hi vọng chúng ta có thể lại được tụ họp, nhưng Tiểu Ngọc.....!
Cuối cùng Tiểu Cửu không nói được nữa, Diệp Lăng Phi nhìn nhìn Mộ Văn, ý muốn nói với Mộ Văn là: "Cô thấy chưa, tôi nói đúng quá còn gì!"
Diệp Lăng Phi đẩy Mộ Văn một cái, nói:
- Mộ Văn, cô có từng nghĩ qua chưa, những gì cô phải trả có đáng không, cô có nghĩ đến chuyện chấm dứt cuộc sống cô đơn này chưa?
- Chuyện này......!
Mộ Văn ngập ngừng một lát rồi nói:
- Tôi nghĩ tôi không thể nào rời đi được, tôi thích cuộc sống hiện giờ của mình. Tiểu Cửu, thực xin lỗi, chị e tôi phải khiến cậu thất vọng rồi!
Tiểu Cửu lắc đầu, nói:
-Chị Mộ Văn, chị không làm em thất vọng đâu, trái lại, em có cảm giác được giải thoát, giống như Diệp tiên sinh đã từng nói, có lẽ em nên bỏ lại quá khứ, em sẽ rời khỏi nơi này, sống cuộc sống mà em muốn. Chỉ là, trước khi em đi, em có thể nói cho chị biết một số chuyện về lão già Thái Duyệt khốn kiếp đó, em tin rằng những tin tức này chính là thứ chị cần đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.