- Không phải, không phải vậy, bọn hắn ức hiếp người quá đáng, buổi tối luôn bắt tôi ngủ cùng.....!
Khi Thái Hạo nói ra câu này, Diệp Lăng Phi không nhịn được muốn bật cười thành tiếng, nhưng hắn cố nín không để mình làm như vậy. Bạch Tình Đình không hiểu chuyện gì liền hỏi một câu:
- Ngủ cùng? Chẳng lẽ ở trong nhà giam hai người đàn ông ngủ chung với nhau sao?
Diệp Lăng Phi cố nén không cười lên, cũng không giải thích gì cả, lúc đầu Bạch Tình Đình còn chưa hiểu chuyện gì, nhưng sau khi cô trông thấy phản ứng của Diệp Lăng Phi, trong lòng bỗng nhiên đã hiểu ra. Bạch Tình Đình không giống như Diệp Lăng Phi tỏ vẻ hả hê khi người ta gặp chuyện, trái lại cô nhìn Thái Hạo với sự thương cảm. Thái Hạo đã nới đến nước này, cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm nữa, Thái Hạo kể hết nỗi khổ cực trong tù mà hắn phải chịu đựng, Diệp Lăng Phi cố gắng lắm để nhịn cười, nhưng cuối cùng hắn cũng không nhịn được nữa, lấy cớ muốn hút điếu thuốc để chạy ra ngoài. Ở bên ngoài, Diệp Lăng Phi cười sằng sặc hồi lâu, thiếu chút nữa còn chảy cả nước mắt. Lúc Diệp Lăng Phi quay trở lại, Bạch Tình Đình và Thái Hạo đã trò chuyện xong xong, Thái Hạo bị giám ngục đưa trở về phòng giam. Bạch Tình Đình một mình ngồi đó than thở, Diệp Lăng Phi đi đến sau lưng Bạch Tình Đình, đưa tay vỗ vai cô nhè nhẹ, hỏi:
- Tình Đình, em sao vậy?
- Không có... Không có gì!
Bạch Tình Đình ấp úng đáp, cô đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525312/chuong-1395-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.