Chương trước
Chương sau
Vừa mới đi tới cửa phòng bệnh, đúng lúc đó gặp được Bạch Tình Đình từ trong phòng đi ra. Bạch Tình Đình cầm một cái phích, trông bộ dạng dường như muốn đi lấy nước ấm. Khi Bạch Tình Đình trông thấy Diệp Lăng Phi đứng ở cửa phòng bệnh, cô hơi bất ngờ, nhưng ngay lập tức lấy lại tinh thần, nói:
- Ông xã, anh đến rồi!
- Nhạc phụ thế nào rồi?
Diệp Lăng Phi không vội vã vào gặp Bạch Cảnh Sùng, hắn đi cùng Bạch Tình Đình để lấy nước ấm. Trong phòng bệnh cũng có chuyên môn người chăm sóc, Bạch Tình Đình không cần tự mình đi lấy nước, vú Ngô cũng có thể đi, nhưng Bạch Tình Đình muốn thể hiện tình cảm của mình với cha mình, bù đặp lại chỗ thiếu sót. Trước giờ, Bạch Tình Đình luôn cảm thấy mình vẫn chưa chăm sóc tốt cho cha mình, bởi vậy, lần này khi Bạch Cảnh Sùng phải nằm viên, Bạch Tình Đình lập tức bỏ hết mọi công việc của tập đoàn, đến bệnh viện chăm sóc cho Bạch Cảnh Sùng.
- Tình hình của cha coi như là đã ổn định, chỉ có điều, cha là người có tuổi rồi, sức khỏe không còn được tốt như trước nữa!
Trong lời nói của Bạch Tình Đình mang theo ý tự trách, cô rúc vào trong ngực Diệp Lăng Phi, hai tay vòng trước ngực, từ những điểm này có thể thấy, giờ phút này Bạch Tình Đình đang cảm thấy rất hối hận vì đã không chăm sóc tốt cho cha mình, đó không phải là lỗi của Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình lại coi nguyên nhân của tất cả chuyện này là do cô đã không chăm sóc tốt cho Bạch Cảnh Sủng, vì lẽ đó mà tâm trạng của Bạch Tình Đình trở nên rất kém. Diệp Lăng Phi chỉ có thể an ủi Bạch Tình Đình:
- Tình Đình, chẳng phải em đã nói rồi sao, sức khỏe của cha em không có vấn đề gì mấy, sau này, em chỉ cần bứt thêm thời gian để chăm sóc cho nhạc phụ là được rồi!
Bạch Tình Đình cắn cắn môi, khẽ gật đầu. Diệp Lăng Phi cầm lấy cái phích, thấy một cô y tá, Diệp Lăng Phi liền hỏi đi lấy nước nóng ở đâu. Diệp Lăng Phi vừa mới hỏi xong, quay người lại, Bạch Tình Đình bỗng nhiên nói với Diệp Lăng Phi:
- Ông xã, em muốn tạm thời rời khỏi tập đoàn, em ý thức được chỉ có người thân là quan trọng nhất, tiền có thể chậm rãi kiếm được nhiều, nhưng cha thì chỉ có một. Một khi em đã mất đi cha mình, cho dù có nhiều tiền đến mấy cũng không đổi lại được!
Diệp Lăng Phi không hề cảm thấy bất ngờ, hắn nghe Bạch Tình Đình nói những lời này xong, Diệp Lăng Phi ôm eo Bạch Tình Đình, khẽ gật đầu, nói:
- Tình Đình, trong lòng anh hiểu mà, anh thấy em có thể cân nhắc nghỉ ngơi một thời gian, coi như là thư giãn. Chẳng phải ở công ty còn có Trương Lộ Tuyết sao, để cho cô ấy bận rộn đi, hai vợ chồng mình thì làm người lười biếng vậy!
Bạch Tình Đình khẽ gật đầu, không nói gì. Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình đi lấy nước xong, quay trở lại phòng bệnh. Vú Ngô đang ở trong phòng bệnh chăm sóc cho Bạch Cảnh Sùng, chỉ thấy Bạch Cảnh Sùng nằm ở trên giường bệnh, tay cầm một quyển sách, ông ta vẫn đang say sưa đọc. Diệp Lăng Phi vừa đẩy cửa đi vào, vú Ngô vội vàng nói:
- Tiểu Diệp, con đến rồi à, vừa nữa Tình Đình còn nhắc đến con đó!
Vú Ngô nói đến đây, thấy Bạch Tình Đình vẫn kéo tay Diệp Lăng Phi không chịu buông rời, vú Ngô đứng lên, cười nói:
- Tình Đình, chúng ta đi ra ngoài đi, để cho hai người bọn họ tâm sự!
Người hiểu rõ Bạch Cảnh Sùng nhất chính là vú Ngô, vú Ngô sống cùng Bạch Cảnh Sùng nhiều năm như vậy rồi, đối với nhất cử nhất động của Bạch Cảnh Sùng đều hiểu rất rĩ, bà nói như vậy vì biết trong lòng Bạch Cảnh Sùng hi vọng có thể nói chuyện riêng với Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình không nói gì thêm, trước lúc đi ra, cô liếc nhìn Diệp Lăng Phi, ý muốn nhắc nhở Diệp Lăng Phi chiếu cố cha cô một chút, Bạch Cảnh Sùng bây giờ không còn được như trước nữa rồi, chỉ là một người đã ở vào độ tuổi xế chiều. Diệp Lăng Phi ngồi xuống bên giường Bạch Cảnh Sùng, hắn nhìn quyển sách trong tay Bạch Cảnh Sùng, cười nói:
- Nhạc phụ, chẳng lẽ cha đang nghĩ xem sau khi chết thì mình sẽ đi đến đâu sao? Thật ra thì con nghĩ, sau khi chết người ta chẳng còn gì nữa, cũng chẳng có cái hồn ma nào tồn tại cả. Chúng ta không nên suy nghĩ nhiều chuyện như vậy thì tốt hơn, sống vui sống khỏe, như vậy ít ra cũng sống thêm được hai ba chục năm nữa!
Diệp Lăng Phi nói ra những lời này, chỉ thấy Bạch Cảnh Sùng nở nụ cười, ông ta đặt tay lên vai Diệp Lăng Phi vỗ một cái, nói:
- Tiểu Diệp, con không cần phải an ủi cha nữa, là người ai mà chả phải chết, chỉ là chết sớm hay chết muộn mà thôi, cha đã sống nhiều năm như vậy, cũng không còn gì phải hối hận nữa, cha đã thấy đủ rồi, thực sự thấy đủ rồi. Cha xem sách này không phải vì sợ chết, cha hi vọng sau khi cha chết đi, có thể gặp lại những người bạn đã khuất của cha, cha muốn trò chuyện với bọn họ, cùng nhau uống rượu. Tiết thanh minh năm nay, cha đã thăm nghĩa trang liệt sĩ rồi, gặp được những người bạn cũ đã yên nghỉ của cha, cha đã nói với bọn họ rất lâu, lúc đó cha biết sẽ nhanh thôi, bây giờ cha rất muốn gặp lại bọn họ, rất muốn nói chuyện với bọn họ!
- Nhạc phụ, cha đừng ngại con nói thẳng, với sức khỏe của cha bây giờ, sống thêm hai ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề, bây giờ cha đã nghĩ đến cái chết, đối với con và Tình Đình mà nói thật là không công bằng, chúng con còn chưa trọn đạo hiếu được với cha, sao có thể để cho cha ra đi như vậy được. Nhạc phụ, cha đừng suy nghĩ nhiều nữa, dưỡng bệnh cho tốt, chờ sau khi ra viện, con sẽ dẫn cha đi leo núi, cả nhà chúng ta có thể đi ra nước ngoài du lịch, đến lúc đó cha có thể ngắm các mỹ nữ tóc vàng…. À, nhạc phụ, coi như con chưa nói gì, con xin phép được rút lại câu nói đó!
Bạch Cảnh Sùng không để ý tí nào, trên mặt vẫn toát lên vẻ tươi cười. Bạch Cảnh Sùng lại vỗ vai Diệp Lăng Phi, ông ta nói với Diệp Lăng Phi:
- Tiểu Diệp, cha có chuyện muốn nói với con, vốn cha không định nói chuyện này, nhưng cha cảm thấy sức khỏe của mình không còn tốt nữa, cứ nói ra thì hơn. Thật ra... thật ra thì....!
Bạch Cảnh Sùng nói được hai tiếng thật ra thì rồi không nói tiếp nữa, điều này khiến cho Diệp Lăng Phi cảm giác được trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó mà Bạch Cảnh Sùng không muốn nhắc đến. Diệp Lăng Phi nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cha có chuyện gì thì cứ nói, con cam đoan sẽ không để lộ đâu!
- Thật ra thì cũng không phải là chuyện gì quá xấu hổ, cha chỉ muốn nói là có lẽ Tình Đình còn có một người chị, hoặc là một cô em gái....!
Bạch Cảnh Sùng vừa nói mấy lời này, Diệp Lăng Phi lập tức mở to hai mắt mà nhìn, hắn nhìn Bạch Cảnh Sùng, nói:
- Nhạc phụ đại nhân, cha không thể đùa như vậy được, con biết là cha bị bệnh, nhưng mà cha vẫn chưa hồ đồ mà, sao lại có thể nói ra những lời đó được chứ? Con nghĩ có lẽ là cha đang đùa với con!
- Tiểu Diệp, cha không nói giỡn với con, những gì cha nói đều là thật!
Bạch Cảnh Sùng nói rất nghiêm túc,
- Tiểu Diệp, con nghĩ bây giờ cha có tâm tình để đùa với con sao? Đây là sự thật, sở dĩ cha không nói cho Tình Đình biết, bởi vì cha không muốn khiến cho Tình Đình thương tâm. Khục, những năm qua cha cũng đã tìm rồi, nhưng mãi mà vẫn không tìm được!
- Đợi đã, nhạc phụ đại nhân, dù sao thì cha cũng phải để con thích ứng một chút đã. Con còn chưa thể nào tiếp nhận được chuyện này, sao con cứ cảm thấy mình như đang xem phim trên ti vi, trong phim truyền hình thường hay có những tình tiết nhảm nhí kiểu này, nhưng thật không ngờ trong thế giới thật cũng có, hơn nữa còn xảy ra ở ngay bên cạnh con. Con cần một chút thời gian mới quen được, dạ, cho con chút thời gian!
Diệp Lăng Phi thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới lên tiếng:
- Nhạc phụ, con đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, cha nói đi, dù cha có nói cái gì thì con cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi!
Bạch Cảnh Sùng chậm rãi nói:
- Chuyện này nói ra thì rất dài, để hiểu được câu chuyện thì phải ngược về thời điểm Tình Đình mới sinh.....!
Bạch Cảnh Sùng nheo mắt lại, giọng nói cũng chậm rãi dần, giống như là đang nhớ lại quá khứ. Diệp Lăng Phi thì cau mày, nghe Bạch Cảnh Sùng kể chuyện, Diệp Lăng Phi cảm thấy chuyện này quá nhảm nhí, giống như là những kịch bản phim truyền hình, Bạch Tình Đình vẫn còn một người chị, không, phải nói là còn chưa biết là chị hay em gái, bởi vì Bạch Tình Đình và người đó là chị em sinh đôi. Đương nhiên, Diệp Lăng Phi tin rằng, giả thiết rằng chị em sinh đôi của Bạch Tình Đình vẫn còn chưa chết, nhưng tướng mạo tất nhiên sẽ có khác biệt rất lớn với Bạch Tình Đình. Dung mạo phụ thuộc nhiều vào hoàn cảnh sống, Bạch Tình Đình từ nhỏ đến lớn đều sống cuộc sống tiện nghi đầy đủ không phải lo nghĩ gì, khí chất tự nhiên sẽ cao quý, dung mạo cũng xinh đẹp hơn, nhưng nếu Bạch Tình Đình sống trong một hoàn cảnh khác, có thể dung mạo của cô sẽ không được như vậy. Sau khi Bạch Cảnh Sùng kể xong đầu đuôi câu chuyện, chỉ thấy Diệp Lăng Phi nheo mắt lại, nói:
- Nhạc phụ, cha nói những chuyện này với con, có phải là định nhờ con tìm người giúp cha không?
- Không phải vậy!
Bạch Cảnh Sùng lắc dầu, nói:
- Cha đã tìm khắp nơi lâu như vậy mà cũng không có tin tức gì, vì thế cha đã không còn ý định muốn tìm tiếp nữa rồi. Cha chỉ hi vọng là sau khi cha mất, một ngày nào đó, khi cô con gái mà cha đã thất lạc nhiều năm xuất hiện, con có thế để cho Bạch Tình Đình gặp cô ấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.