Diệp Lăng Phi nói ít nhất là sáu người, số đạn trong khẩu súng của Trương Chí Dương nhiều hơn sáu viên. Tang Bưu nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, hắn hừ lạnh, đáp trả:
- Anh không cần phải hù dọa tôi, tôi không phải là kẻ dễ bị hù dọa đâu. Anh không đi hỏi thử xem, Tang Bưu ở Hồng Kông này đã từng sợ kẻ nào, chỉ bằng một khẩu súng mà muốn hù dọa ở tôi, thật là khinh thường tôi quá đó!
- Tôi không nói là tôi cầm súng dọa anh, tôi muốn dọa mấy người thủ hạ của anh kia. Tang Bưu, có thể anh là một anh hùng, nhưng anh có thể đảm bảo rằng những thủ hạ của anh tất cả đều là anh hùng sao?
Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói,
- Tang Bưu, tôi đã nói rồi, không cần phải làm căng chuyện này như vậy, anh lùi một bước, tôi cũng lùi một bước, thế này đi, anh bảo người của anh nhường đường cho tôi, tôi đảm bảo trước khi rời khỏi Hồng Kông tôi sẽ giao thứ anh cần cho anh, anh thấy đề nghị này thế nào?
Tang Bưu không hề có ý muốn thỏa hiệp, hắn lạnh lùng nói:
- Tôi nghĩ anh vẫn chưa hiểu rõ tình thế lúc này, bây giờ anh đang nằm trong tay tôi, làm gì không phải do anh làm chủ, bây giờ anh chỉ cần làm theo lời tôi nói là được, giao vật đó ra đây!
- Nói như vậy thì không còn đường thương lượng nữa rồi!
Diệp Lăng Phi nhét điếu thuốc lá vào trong miệng, chậm rãi hút một hơi, hắn nhìn Tang Bưu, nói:
- Nhưng mà, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525250/chuong-1364-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.