Diệp Lăng Phi không tin vào cái gọi là tình cờ, trên thế giới này quả thật tồn tại sự tình cờ, nhưng nếu như tình cờ nhiều quá thì không còn là tình cờ nữa. Diệp Lăng Phi không thích cái từ tình cờ này, theo Diệp Lăng Phi thấy, không phải chuyện gì cũng có thể nói là tình cờ, nói như vậy, chẳng qua chỉ là không chịu trách nhiệm đối với tính mạng của mình thôi. Diệp Lăng Phi không cho rằng việc đụng phải cảnh sát ở đây là tình cờ, lại còn là một đôi tình nhân trông có vẻ rất thân mật. Ánh mắt Diệp Lăng Phi lão luyện bực nào, từ ánh mắt của đôi trai gái khi nhìn nhau hắn đã nhìn ra hai người này chỉ đang giả bộ mà thôi. Ánh mắt Diệp Lăng Phi ngẫu nhiên nhìn đến chỗ giày của người phụ nữ, nhìn thấy ở chỗ giày có một điểm màu đen, đó không phải là màu đen của tất chân, rõ ràng là một phần của khẩu súng, bởi vì cất ở trong giày, cho nên thoạt nhìn mới có màu đen. Diệp Lăng Phi hạ giọng nói một câu “Cảnh sát!” với Dã Thú, sau đó liền ngừng lại. Ánh mắt Dã Thú quét qua đôi nam nữ trẻ tuổi, hừ lạnh một tiếng. Đôi nam nữ trẻ tuổi đi ngang qua chỗ Diệp Lăng Phi và Dã Thú, cũng liếc nhìn hai người. Diệp Lăng Phi và Dã Thú để bọn họ đi qua, sau đó Diệp Lăng Phi quay người lại, vừa lúc nhìn thấy đôi nam nữ đó đang quay đầu nhìn hắn, Diệp Lăng Phi lên tiếng chào hỏi hai người đó:
- Hai vị, xin chào!
- A....!
Đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525245/chuong-1362-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.