Chương trước
Chương sau
Tôn Thiên Ngạo nói mấy câu này rất có khí thế, phảng phất như ở thành phố Vọng Hải chỉ có hắn là kẻ cao nhất. Nghe giọng điệu nói chuyện của Tôn Thiên Ngạo, rất dễ khiến cho người ta liên tưởng đến mấy trùm xã hội đen trong phim Hồng Kông, một tay che cả bầu trời. Diệp Lăng Phi nghe Tôn Thiên Ngạo nói như vậy, hắn khẽ nhíu mày, tay phải mò vào trong túi áo, nhưng không có điếu thuốc nào, Diệp Lăng Phi quay sang phía Bạch Tình Đình, hỏi:
- Bà xã, có thuốc lá không?
Bạch Tình Đình đang ngồi ở bàn làm việc của cô, nghe Diệp Lăng Phi hỏi cô có thuốc lá hay không, Bạch Tình Đình chần chừ, dường như đang do dự không biết có nên đưa thuốc lá cho Diệp Lăng Phi không, cuối cùng, Bạch Tình Đình vẫn mở ngăn kéo, lấy ra một bao thuốc lá. Diệp Lăng Phi vừa thấy bao thuốc lá kia, cười nói:
- Hơn một trăm đồng đây, bà xã, em cũng mua thuốc lá từ bao giờ vậy?
- Chuẩn bị cho anh đấy!
Bạch Tình Đình đứng lên, cầm lấy điếu thuốc, rất không tình nguyện đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, cô nói:
- Em vốn không muốn đưa cho anh, anh hút thuốc nhiều như vậy cũng không tốt, chỉ là, khụ....!
Bạch Tình Đình không nói tiếp, Diệp Lăng Phi không hỏi nhiều, cấm lấy điếu thuốc, sau khi châm lửa, Diệp Lăng Phi cố ý hướng về phía bốn tên cảnh sát ngồi đối diện với mình, nói:
- Ừm, bao thuốc lá hơn một trăm này quả thật không tệ, nhưng mà, so với số thuốc được cung ứng đặc biệt giá vài trăm đồng thì vẫn còn thua kém!
Diệp Lăng Phi nói những lời này là hướng về phía bốn tên cảnh sát do Tôn Thiên Ngạo cầm đầu, hắn gác chân lên, sau khi hút một hơi thuốc, hắn kẹp điếu thuốc trong tay, híp mắt, nhìn Tôn Thiên Ngạo.
- Anh vừa mới nói là tôi tìm ai cũng vô dụng, vậy làm sao anh biết tôi muốn gọi điện cho lãnh đạo chứ?
- Cái này mà còn phải hỏi sao?
Tôn Thiên Ngạo nhìn Diệp Lăng Phi rất không vừa mắt, nếu như có thể, Tôn Thiên Ngạo hận không thể lập tức bắt Diệp Lăng Phi vào trong cục cảnh sát, để cho Diệp Lăng Phi chịu đủ tra tấn hành hạ, như vậy mới khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn. Chẳng qua là, Tôn Thiên Ngạo cũng biết, đây chỉ là mong muốn một chiều của mình thôi, Diệp Lăng Phi không phải là kẻ dễ đối phó, chú của hắn Tôn Dược Đông có ý là mượn chuyện này, khiến cho Diệp Lăng Phi liên can vào, nhưng mà, Tôn Dược Đông cũng nói, nếu như muốn hạ bệ Diệp Lăng Phi trong thời gian ngắn là không có khả năng, tốt nhất là nên làm từng bước, không thể nóng vội. Tôn Thiên Ngạo ghi nhớ những lời này ở trong lòng, hắn muốn tìm cơ hội để khiến Diệp Lăng Phi liên lụy vào chuyện này, mấy ngày nay sở dĩ tìm đến Bạch Tình Đình, một mặt quả thật bởi vì Bạch Tình Đình xinh đẹp, rất tốt cho mắt, mặt khác, dĩ nhiên, cũng là điều quan trọng nhất, đó là hi vọng Bạch Tình Đình nói lộ ra chuyện gì đó, bị bọn họ nắm được, như vậy, có thể cuốn Diệp Lăng Phi vào trong chuyện này. Dù sao Diệp Lăng Phi là tổng giám đốc của tập đoàn, công nhân viên của công ty dưới quyền xảy ra chuyện, Diệp Lăng Phi cũng khó tránh khỏi trách nhiệm. Trong lòng Tôn Thiên Ngạo rất giận Diệp Lăng Phi, nhưng hắn không thể không kiềm chế lửa giận, hắn hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đã làm chuyện gì, anh còn rõ hơn tôi, tôi là cảnh sát, chỉ biết phá án, những chuyện khác, không liên quan gì tới tôi!
- Nói nghe còn hay hơn cả hát!
Diệp Lăng Phi phun đám khói trong miệng về phía Tôn Thiên Ngạo, đám khói phun đến trước mặt Tôn Thiên Ngạo, khiến cho Tôn Thiên Ngạo cực kỳ khó chịu, hắn liền trợn mắt, phẫn nộ quát:
- Diệp Lăng Phi, anh có biết tình cảnh của anh bây giờ không, trước mắt anh là kẻ hiềm nghi phạm tội, bây giờ tôi có thể bắt anh!
- Có lệnh bắt tôi sao?
Đối với câu uy hiếp của Tôn Thiên Ngạo, Diệp Lăng Phi không hề để trong lòng, hắn nhìn Tôn Thiên Ngạo với vẻ cười cợt, nói:
- Tôn cảnh quan, anh đừng tưởng rằng tôi là người thiếu kiến thức pháp luật, loại chuyện này tôi mà còn không biết sao, cho dù anh là cảnh sát thì thế nào, anh không có chứng cớ chứng minh tôi có tội, anh căn bản là không làm gì được tôi. À, tôi nhớ ra rồi, chẳng phải là các anh đã bắt không ít người của tôi sao? Tôi nghĩ chuyện này các anh không dễ thu xếp đâu!
- Không dễ thu xếp ư?
Tôn Thiên Ngạo hừ lạnh nói,
- Chúng tôi đang phá án, Diệp Lăng Phi, anh đừng tưởng rằng anh không có liên can, trước mắt đang chúng tôi đang tìm chứng cớ, rất nhanh có thể bắt được Ông Trùm giấu mặt là anh, người đứng đằng sau vụ án tấn công hội sở Đại Phú Quý đó là anh. Nói thật cho anh biết nhe, vụ án đó đã kinh động đến cấp tỉnh rồi, nếu anh muốn bãi bình cũng rất khó khăn, à, tiện đây nói với anh một câu, trong số những nhân viên trong công ty của anh có người thừa nhận anh là kẻ đứng đằng sau sai sử rồi, chỉ cần cho tôi thêm chút thời gian, tôi có thể bắt anh!
- Rất lớn lối, nhưng mà, tôi thích thế!
Diệp Lăng Phi nghe Tôn Thiên Ngạo nói như vậy, hắn vỗ tay hai cái thật kêu, biểu đạt sự tán thưởng với những lời này của Tôn Thiên Ngạo, nhưng Tôn Thiên Ngạo hiển nhiên cũng nghe ra được, Diệp Lăng Phi đây là đang châm chọc hắn. Tôn Thiên Ngạo hút xong điếu thuốc, hắn trực tiếp ném xuống đất, bất kể chỗ này trải thảm, tàn thuốc cháy ở trên mặt thảm tạo thành một vết lõm, tỏa ra mùi rất khó chịu.
- Ái chà, thật xin lỗi, Diệp tiên sinh, anh thấy tôi vô ý quá, nhưng mà tôi biết anh có tiền, tôi tin anh sẽ không để tâm đến mấy cái này!
Tôn Thiên Ngạo đắc ý cười lớn, hắn đứng lên, nhìn Diệp Lăng Phi, bổ sung thêm một câu:
- Diệp Lăng Phi, lần này anh muốn trốn cũng không trốn được đâu, cho dù anh có quan hệ, có chỗ dựa ở thành phố Vọng Hải, vậy thì sao, chẳng lẽ anh còn có quan hệ ở trên tỉnh sao, ha ha.....!
Tôn Thiên Ngạo phát ra một trận cười lớn đầy vẻ đắc ý.
Diệp Lăng Phi híp mắt lại, giống như là không nghe thấy những gì Tôn Thiên Ngạo vừa mới nói, hắn lại tiếp tục hút thuốc, mãi cho đến khi Tôn Thiên Ngạo dẫn người rời đi, Diệp Lăng Phi vẫn giữ im lăng. Cho tới tận bây giờ Bạch Tình Đình chưa từng nhìn thấy Diệp Lăng Phi như vậy, nếu là đổi thành Diệp Lăng Phi trước, đã sớm khiến tên Tôn Thiên Ngạo kia phải ăn trái đắng, nhưng bây giờ, Bạch Tình Đình lại cảm giác được Diệp Lăng Phi đang có tâm sự. Bạch Tình Đình vội vàng đi tới, về phần tấm thảm bị cháy cũng không sao cả, chỉ là một vài miếng lót chân ở dưới ghế salon, chỉ cần bảo người ta thay đổi một chút là được, mấy tấm thảm đó không đáng giá lắm, Bạch Tình Đình bây giờ đang lo lắng vì Diệp Lăng Phi.
- Ông xã, anh không có chuyện gì chứ?
Bạch Tình Đình đi tới bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô nhìn Diệp Lăng Phi, tay phải khẽ đẩy vai Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi bị Bạch Tình Đình đẩy như vậy liền phục hồi tinh thần, hắn nói:
- Tình Đình, không có chuyện gì, không có chuyện gì đâu, vừa rồi anh chỉ đang suy nghĩ một số chuyện, anh không sao đâu!
- Ông xã, anh đang nói dối!
Bạch Tình Đình nói,
- Em tháy rõ ràng là anh có chuyện gì đó, hơn nữa còn liên quan đến tên cảnh sát kia!
Những lời này của Bạch Tình Đình quả đã nói trúng tâm sự của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi gật đầu, không cần phải tiếp tục che giấu nữa, thay vì để cho Bạch Tình Đình tiếp tục truy vấn, chi bằng nói thẳng với Bạch Tình Đình những suy nghĩ của. Diệp Lăng Phi lại cầm lấy một điếu thuốc khác, vừa mới nhét vào trong miệng, đã bị Bạch Tình Đình giật lấy. Bạch Tình Đình không để cho Diệp Lăng Phi hút thuốc lá, Diệp Lăng Phi vừa mới hút một điếu, ngẫm lại, cũng không hút tiếp nữa!
- Bà xã, vừa rồi em có nghe được gì đặc biệt từ những lời mà tên cảnh sát kia nói không....!
Diệp Lăng Phi nói với vẻ không chắc lắm,
- Là một số chuyện đặc biệt ấy!
- Không, em không biết!
Bạch Tình Đình lắc lắc đầu, hỏi:
- Là cái gì vậy anh?
- Bà xã, tên nhóc đó nói đến người của tỉnh, anh hoài nghi là trong tỉnh có người xuống đây, nếu không thì tên cảnh sát tép riu đó cũng không dám lớn lối trước mặt anh như vậy, hắn biết anh có quan hệ với lãnh đạo thành phố, vì vậy mới nói ra những câu nhằm vào anh, nói trong tỉnh cũng biết chuyện của hội sở Đại Phú Quý, anh đang suy nghĩ nguyên nhân của chuyện này là gì!
Bạch Tình Đình ngồi bên người Diệp Lăng Phi, cô đặt tay lên tay Diệp Lăng Phi, nói:
- Em cũng có nghe nói trong tỉnh có tổ điều tra đến thành phố Vọng Hải, hôm em và Lộ Tuyết đi tham gia một bữa tiệc, nghe Lưu cục trưởng nhắc đến chuyện này, cụ thể tổ điều tra đến để điều tra cái gì, em cũng không rõ lắm!
- Thì ra là như vậy....!
Diệp Lăng Phi nheo mắt lại, hắn có cảm giác chuyện này rất có vấn đề, xem ra đúng là như vậy. Tên Tôn Thiên Ngạo đó nhất định là biết được một số chuyện mà Diệp Lăng Phi không biết, vì vậy, mới ra vẻ lớn lối ở trước mặt Diệp Lăng Phi, không để Diệp Lăng Phi vào trong mắt. Diệp Lăng Phi cũng chẳng có cảm giác bị Tôn Thiên Ngạo làm mất mặt, hắn híp mắt lại, rồi đột nhiên nở nụ cười. Bạch Tình Đình nhìn Diệp Lăng Phi đang yên đang lành, bỗng nhiên nở nụ cười, cô cảm thấy rất khó hiểu, hỏi:
- Ông xã, anh làm sao vậy, sao đang yên đang lành anh lại cười?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.