Chương trước
Chương sau
Vương Vĩ không ngờ sự việc lại trở nên phức tạp thế này, Diệp Lăng Phi lại còn có cả thể lực về mặt quân sự. Lúc này tâm trạng ông ta vô cùng hối hận, sớm biết thế này thì đã không gây chuyện với Diệp Lăng Phi. Lúc đầu Tiền cục trưởng nói với ông ta, chuyện này là do bí thư Tưởng sắp xếp, Vương Vĩ vừa nghe bèn đi làm thật nhưng bây giờ xem ra Bí thư Tưởng chưa hề nói gì với ông ta, chuyện này đều là do cục trưởng Tiền nói với ông ta.
Vương Vĩ một năm một mười nói lại tất cả những gì ông ta biết với Trương Vệ Quốc, ông ta nói là do cục trưởng phân cục nói với ông ta. Trương Vệ Quốc nghe xong nhìn Vương Vĩ hừ lạnh lùng nói:
- Ông đã là cảnh sát, sao có thể làm như vậy được, lẽ nào ông coi pháp luật trò đùa hay sao? Thật là buồn cười?
- Chuyện này không liên quan đến tôi, tôi thật sự không tham gia vào chuyện này.
Vương Vĩ lúc này đã quyết định dù thế nào cũng không thừa nhận. Trong lúc Vương Vĩ khẳng định chuyện này không liên quan gì đến ông ta thì chuông điện thoại của ông ta reo lên, Vương Vĩ cầm điện thoại cau mày. Ông ta không ngờ cuộc điện thoại này lại là do đứa cháu đó của ông ta gọi đến, Vương Vĩ rất không thoải mái, chỗ ông ta đang xảy ra chuyện, ông ta không muốn bị người khác làm phiền. Nhưng dù sao cũng là cháu ruột của ông ta, Vương Vĩ chỉ còn cách nghe điện thoại.
Vương Vĩ vừa nghe cháu ông ta nói được vài câu ông ta đã không chịu được nói:
- Chú không phải đã nói với cháu rồi hay sao, những chuyện như thế không cần nói với chú, chú không quan tâm, cứ như thế đi.
Vương Vĩ có phần không kiên nhẫn được nữa cúp điện thoại, khi đối diện với Trương Vệ Quốc, Vương Vĩ tươi cười nói:
- Là cháu của tôi, nói nói với tôi vài chuyện gia đình.
Trương Vệ Quốc ngồi trên ghế, ánh mắt sắc nhọn của ông ta nhìn Vương Vĩ. Vương Vĩ vừa nói vậy xong thì nghe thấy Trương Vệ Quốc cười nói:
- Cục trưởng Vương, tôi thấy chúng ta tiếp tục nói chuyện được chứ?
Trong phòng một khách sạn ba sao ở tỉnh thành, một người đàn ông tóc ngắn khoảng hơn ba mươi tuổi đang đi đi lại lại trong phòng, dưới nền nhà khách sạn rơi đầy đầu thuốc lá, cả gian phòng ngập mùi khói thuốc. Người đàn ông đó đi đến bên cửa sổ, hé rèm trộm nhìn ra bên ngoài.
Bên chiếc giường đôi ở trong phòng, có một người phụ nữ xõa tóc đang ngồi, trên người cô ta chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng, không mặc áo ngực, bộ ngực trắng ngần của cô ta lộ ra hơn một nửa, bên dưới cô ta mặc một chiếc quần đùi, hai tay buông xuống cạnh sườn. Bộ mặt tiều tụy. Người phụ nữ đó khoảng hai sáu hai bẩy tuổi, thân hình nở nang, mang dáng vẻ của một người phụ nữ thành thục.
Chân cô ta đi dép lê, đầu thỉnh thoảng lại nhìn người đàn ông kia, đột nhiên cô ta kêu lên giọng khàn khàn:
- Em không thể chịu được nữa rồi, em không thể chịu được nữa rồi, em thà để hắn giết chết chứ em không thể chịu đựng được nữa rồi.
Cô ta kêu lên như vậy khiến gã đàn ông đứng cạnh cửa sổ cau mày vội vàng quay mặt lại nhìn người phụ nữ kia, phẫn nộ quát:
- Cô là con đàn bà thối, mau im mồm đi, nếu không phải là cô, tôi có bị lâm vào cảnh tình như hôm nay không?
Câu nói của gã đầu trọc không hề có tác dụng uy hiếp. Người phụ nữ kia nghe gã kia nói vậy, cô ta đột nhiên đứng lên lớn tiếng nói:
- Anh nói tại tôi ư? Là kẻ nào thích tôi? Kẻ nào theo đuổi tôi. Là kẻ nào đến chỗ em hắn, là kẻ nào đã giết em hắn, tôi sớm đã nói với anh rồi, anh đừng có động đến hắn. Anh là kẻ chán sống, không chịu nghe lời tôi, bây giờ thì hay rồi. Hắn giống như một kẻ điên vậy, muốn giết chúng ta, tiêu rồi, tiêu rồi, chúng ta sẽ không thoát được, chúng ta nhất định là sẽ không thoát được.
Người phụ nữ đó nói một cách điên điên khùng khùng, lại còn la hét om sòm, gã đàn ông kia thật sự sợ hãi, vội vàng đi đến trước mặt người phụ nữ kia thò tay phải ra bịt mồm người phụ nữ kia, trên mặt anh ta hiện lên vẻ bất an sợ hãi, miệng khẽ nói: Được rồi, được rồi, anh xin em đừng nói nữa. Anh đã nói rồi, anh đang nghĩ cách, hai chúng ta sẽ không chết được, chồng của em lần này chết chắc rồi, bạn của anh đang truy bắt hắn ta hơn nữa, chúng ta trốn ở đây nếu chúng ta không ra ngoài hắn làm sao có thể tìm được chúng ta.
Người phụ nữ nghe mấy câu đó xong, tâm trạng cô ta mới bình tĩnh trở lại, cô ta dựa vào trong lòng gã đàn ông kia khóc nức nở. Tay gã đàn ông từ từ bỏ ra khỏi miệng cô ta. Lúc đó chỉ nghe thấy tiếng khóc thút thít từ miệng cô ta.
Người phụ nữ kia khóc thút thít nói:
- Em sợ lắm, em rất sợ hãi. Hắn ta thật sự không phải là người, em không hiểu nổi hắn ta nữa. Hắn ta là quái thú, bất cứ chuyện gì cũng không thể làm khó hắn, hắn dường như thiên sinh đã có bản lĩnh đó, cho dù anh có trốn ở đâu, hắn cũng có thể tìm thấy. bất luận em trốn ở đâu, hắn cũng có thể tìm được em. Em sợ lắm, hắn sẽ không tha cho chúng ta đâu.
Người đàn ông kia nói:
- Anh cũng biết. Thằng chồng đáng chết của em thật đáng sợ, anh không ngờ nhiều người như thế cũng không thể đánh được hắn, hai người chúng ta trốn chạy khắp nơi cũng là để trốn hắn, nhưng bọn cảnh sát đó đúng là đồ vô dụng, không làm thế nào để bắt được hắn.
Người phụ nữ đó khóc lóc nói:
- Hắn là lính đặc công, em đã nói rồi, hắn là lính đặc công. Em có cảm giác, hắn nhất định sẽ tìm thấy chúng. Chúng ta không trốn thoát được.
Người đàn ông kia nghe thấy câu nói đó xong, gã chậm rãi nói:
- Em nói đúng, chúng ta không nên lẩn trốn nữa, chúng ta cần gài bẫy, để hắn tự lao đầu vào, đúng, phải làm như vậy. Chúng ta cần tìm lực lượng hỗ trợ. Nếu hắn dám phản kháng thì sẽ bị cảnh sát xử lý. Đó là kết quả tốt nhất, đúng phải làm như vậy.
Nghĩ đến đây, gã lập tức chạy đến chỗ điện thoại khách sạn, cầm điện thoại lên, đang định gọi điện, hắn đột nhiên lại đặt điện thoại xuống miệng lẩm bẩm:
- Không đúng, không thể gọi điện cho cảnh sát. Nếu cảnh sát biết mình ở đây có thể hắn cũng sẽ biết mình ở đây. Làm thế nào đây? Làm thế nào đây?
Người đàn ông đó ở trong phòng khách sạn suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng, gã ta nghiến răng dường như đưa ra một định rất khó khăn, gã đi đến trước điện thoại của khách sạn gọi điện cho khách sạn. Nói là có kẻ muốn giết bọn họ, hy vọng cảnh sát đến bảo vệ sự an toàn cho bọn họ. Nhưng lời của gã còn chưa nói xong thì đã nghe thấy ở cửa khách sạn có tiếng gõ cửa. Gã rất căng thẳng, vội vàng cúp điện thoại, lấy con dao dắt theo người ra rồi từ từ đi ra cửa.
Còn người phụ nữ kia sớm đã trốn trong góc phòng, không dám thò đầu ra. Người đàn ông kia tay cầm con dao đi ra chỗ cửa phòng, hỏi vọng ra:
- Ai đấy?
Từ bên ngoài có tiếng một người đàn ông nói vọng vào:
- Tôi là người phục vụ trong khách sạn. Theo yêu cầu của ông, tôi mang bữa tối đến.
Người đàn ông kia nghe thấy vậy mới thở phào nhẹ nhõm, hai bọn họ từ sau khi đến khách sạn thì không hề ra khỏi phòng, việc ăn uống đều do nhân viên khách sạn mang đến.
Do quá căng thẳng gã đã quên mất chuyện đó, lúc này nghe thấy nhân viên phục vụ khách sạn nói vậy, gã mới nhớ ra, vội vàng nhét dao vào người sau đó mở cửa phòng, người nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào.
Gã đàn ông và người phụ nữ kia dùng cơm trong phòng khách sạn, đang ăn được giữa chừng thì chuông điện thoại trong khách sạn kêu lên, vốn dĩ gã đàn ông kia cầm một miếng bánh ngọt đang định nhét vào mồm thì bị chuông điện thoại làm cho giật mình khiến miếng bánh ngọt trên tay rơi xuống, gã ta chột dạ bất giác liếc nhìn người phụ nữ ngồi đối diện, phản ứng của cô ta cũng giống y như anh ta vô cùng kinh ngạc, gã vội vàng đi đến trước điện thoại, cầm điện thoại lên thì nghe thấy trong điện thoại vọng ra một trận cười giòn giã, ngay sau đó là tiếng của Tôn Hổ vọng ra nói: Tao đang nghĩ làm thế nào để chúng mày chết đây.
- Bạch!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.