Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ từ trong Cục cảnh sát đi ra, Diệp Lăng Phi liếc nhìn những quân nhân đang đứng ở cửa Cục cảnh sát rồi hắn khẽ mỉm cười nói:
- Có lẽ Tưởng Khải Lâm đang có phiền toái!
Bành Hiểu Lộ không rõ ý của Diệp Lăng Phi trong những lời này, sao tự dưng đang yên đang lành Diệp Lăng Phi lại nhắc tới Tưởng khải Lâm. Cô lại nghĩ tới khi nãy cùng nói chuyện điện thoại với Trương Dược, Trương Dược cũng nhắc tới người của Tưởng gia, chẳng lẽ đây là trò quỷ của Tưởng gia? Bành Hiểu Lộ cũng không có nhiều cảm tình đối với người của Tưởng gia, ban đầu, cô cũng là bị mẹ ép đi xem mắt, nếu là theo cá tính của cô thì cô không muốn tương thân với người của Tưởng gia. Bây giờ nghe Diệp Lăng Phi nói với khẩu khí như vậy, dường như lại có liên quan đến người của Tưởng gia, Bành Hiểu Lộ trong lòng cũng có chút nghi ngờ, cô nói:
- Diệp Lăng Phi, người của Tưởng gia có ân oán gì với anh, tại sao người của Tưởng gia muốn đối phó với anh?
- Đó chỉ là cảm giác của anh thôi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu nói đến ân oán của anh với Tưởng gia thì phải nói từ Vu Tiêu Tiếu!
Bành Hiểu Lộ biết cô bé Vu Tiêu Tiếu này, chẳng qua là cô không biết Diệp Lăng Phi lại nhắc đến Vu Tiêu Tiếu khi kể chuyện, hoặc có thể nói, Bành Hiểu Lộ căn bản là không biết ban đầu cũng bởi vì Vu Tiêu Tiếu, Diệp Lăng Phi mới đắc tội với người của Tưởng gia. Dĩ nhiên, đây cũng là chuyện đã qua, Diệp Lăng Phi không muốn nói lại, nhưng Diệp Lăng Phi cứ cảm thấy chuyện này có liên quan đến người của Tưởng Gia.
Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi sau khi lên xe taxi thì hai người bọn họ trở về khách sạn, trên đường trở về, Diệp Lăng Phi nhận được điện thoại của Dã Thú gọi đến, Dã Thú nói cho Diệp Lăng Phi biết mọi chuyện không có gì tiến triển.
Diệp Lăng Phi để điện thoại xuống, ánh mắt của hắn vừa chuyển hướng ra bên ngoài xe. Tỉnh thành lớn hơn thành phố Vọng Hải một chút, nhưng những năm trở lại đây, kinh tế của thành phố Vọng Hải cùng với kích thước của thành thị đã từ từ vượt xa tỉnh thành, bây giờ tỉnh thành đã sáng lên những ngọn đèn năm màu, mặc dù vẫn chưa tới thời điểm tan ca, nhưng con đường này xe cộ rõ ràng nhiều hơn, ở một ngã tư đường phía trước có không dưới hơn năm mươi chiếc xe đang đi ngang qua ngã tư đường này, ở đây có ít nhất phải hai ba đèn đỏ. Diệp Lăng Phi hỏi thăm:
- Xuống xe ỏ đây là được rồi, bao nhiêu tiền?
- Ba mươi đồng!
Diệp Lăng Phi thanh toán tiền xe rồi đẩy cửa xe ra và xuống xe taxi. Bành Hiểu Lộ trong lòng không rõ ràng lắm rốt cuộc Diệp Lăng Phi muốn làm gì, ở đây đến khách sạn phải mất hai mươi phút nữa, nếu ngồi xe taxi thì rất nhanh là đã đến rồi, lẽ nào Diệp Lăng Phi vì kẹt xe nên muốn đi bộ về khách sạn?
Bành Hiểu Lộ xuống xe taxi và đi cùng Diệp Lăng Phi ở ven đường. Cô nhìn chung quanh và lầm bầm nói:
- Diệp Lăng Phi, anh rốt cuộc muốn làm gì? Sao lại xuống xe taxi, anh có biết ở đây đến khách sạn xa lắm không?
- Không!
Diệp Lăng Phi nói một cách rất khẳng định,
- Anh cũng không biết làm sao trở về, Hiểu Lộ, anh chỉ là muốn đi bộ một chút, anh muốn hít thở không khí!
Diệp Lăng Phi vừa nói chuyện thì tay phải hắn ôm lấy eo Bành Hiểu Lộ. Ở đây là tỉnh thành, Diệp Lăng Phi không lo lắng bị người khác phát hiện, Bành Hiểu Lộ lúc mới đầu còn có chút không quen, nhưng rất nhanh Bành Hiểu Lộ cũng thành quen rồi, cô nghĩ mình có thể cùng Diệp Lăng Phi ở tỉnh thành giống như những cặp yêu nhau có thể đi bộ trên đường và ôm nhau như vậy, Bành Hiểu Lộ cũng không muốn hỏi Diệp Lăng Phi tại sao lại xuống xe taxi nữa, cô rúc người vào trong lòng Diệp Lăng Phi, trên mặt lộ ra vẻ làm nũng của những cô gái trẻ.
Chỉ tiếc, Diệp Lăng Phi không để ý đến vẻ mặt của Bành Hiểu Lộ, trong lòng hắn đang nghĩ đến những chuyện đang xảy ra ở tỉnh thành. Diệp Lăng Phi đã nghĩ thông suốt, theo hắn thấy, tất cả mọi chuyện đều có liên quan mật thiết đến Chu Ngọc Địch, chẳng qua là Diệp Lăng Phi không nghĩ thấu được rốt cuộc Chu Ngọc Địch và Tưởng gia có quan hệ gì. Diệp Lăng Phi bỗng nhiên dừng chân lại, hắn lấy từ trên người ra chiếc điện thoại di động và bấm số điện thoại của Chu Ngọc Địch điện thoại.
Sau khi điện thoại được kết nối thì Diệp Lăng Phi nhẹ nhàng nói:
- Chu Ngọc Địch, có phải là cô không ngờ đến là tôi sẽ điện thoại cho cô không?
- Diệp Lăng Phi, anh có chuyện gì?
Chu Ngọc Địch nói chuyện lộ ra vẻ rất cẩn thận, dường như sợ để lộ ra chuyện gì đó. Chu Ngọc Địch càng như vậy thì Diệp Lăng Phi càng cảm thấy trong lòng Chu Ngọc Địch đang có âm mưu gì, hắn nói:
- Chu Ngọc Địch, tôi muốn nói với cô một chuyện đó là tôi đã có được ngọc bội rồi!
- À!
Chu Ngọc Địch không nói nhiều lời, phản ứng lãnh đạm này càng thêm xác minh những suy đoán trong lòng Diệp Lăng Phi là đúng, Diệp Lăng Phi cười nói:
- Chu Ngọc Địch, bây giờ tôi thấy chúng ta có thể làm một cuộc giao dịch, thế nào, có nghĩ tới đề nghị ban đầu của tôi đối với cô không, hai chúng ta có thể hợp tác, tuy ban đầu cô từng muốn giết tôi, nhưng những điều này cứ cho qua hết đi!
- Diệp Lăng Phi, anh nói những lời này là có ý gì?
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nói những lời này thì cô lập tức nói:
- Gần đây công việc tôi bề bộn, vốn không có thời gian quản chuyện này, hơn nữa ai nói là tôi hạ thủ anh, Diệp Lăng Phi, anh không nên nói xấu tôi!
- Chu Ngọc Địch, ý của cô là nói tất cả những gì hiện nay tôi đang có đều không có quan hệ tới cô?
Diệp Lăng Phi nói tới đây, hắn dừng lại một chút, theo lời của Chu Ngọc Địch lúc trước, Diệp Lăng Phi nói thêm:
- Chu Ngọc Địch, tôi không phải là đứa ngốc, dĩ nhiên rõ ràng đó là ý nghĩ của cô, nhưng tôi muốn biết bí mật của những thứ kia!
- Diệp Lăng Phi, anh rốt cuộc muốn làm gì?
Chu Ngọc Địch hỏi.
- Tôi đã nói rất rõ ràng!
Diệp Lăng Phi nói,
- Nếu như cô vẫn còn không hiểu thì tôi không ngần ngại để biết, Chu Ngọc Địch, cô phái người đến tỉnh thành muốn nổ chết tôi, rồi còn vu cho tôi tội giết người, cô làm như vậy tất cả chẳng qua là vì ngăn cản tôi lấy được ngọc bội kia, nhưng đáng tiếc là mọi tính toán của cô đã thất bại, bây giờ tôi vẫn rất tốt!
- Chuyện này không liên quan đến tôi!
Chu Ngọc Địch nói,
- Tôi không có phái người...!
Chu Ngọc Địch vừa mới nói những lời này ra thì đã bị Diệp Lăng Phi ngắt lời:
- Chu Ngọc Địch, tôi không truy cứu chuyện này, bây giờ tôi muốn nói là trong tay tôi tổng cộng có hai miếng ngọc bội, dĩ nhiên, theo lời của cô nói thì trong tay tôi chỉ có một miếng ngọc bội hữu dụng, Chu Ngọc Địch, như thế nào, cô còn có muốn nói chuyện hợp tác hay không?
Chu Ngọc Địch dừng lại một chút, dường như cô đang ra quyết định tiếp, cuối cùng, Chu Ngọc Địch nói:
- Diệp Lăng Phi, gần đây tôi phải làm chút ít chuyện, có thể chậm trễ hơn nửa tháng, chúng ta liên lạc bằng điện thoại sau!
- Dĩ nhiên rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Tôi sẽ để ngọc bội ở nơi mà cô không thể tìm thấy, à, Chu Ngọc Địch, tôi nghĩ ra một chuyện, cô cần phải bảo vệ tốt những miếng ngọc bội mà cô cầm trong tay, nói không chừng tôi sẽ tìm thấy những miếng ngọc bội đó thì sao?
- Điều này không cần anh quan tâm!
Chu Ngọc Địch nói,
- Tôi có thể nói một cách chính xác với anh là những miếng ngọc bội tôi đang giữa vốn không ở trong nước, giả dụ nếu chúng ta thật sự nói chuyện hợp tác thì cũng cần phải ra nước ngoài mà bàn bạc, đương những điều này là chuyện về sau rồi, tạm thời vẫn chưa tới bước đó, Diệp Lăng Phi, anh thật nằm ngoài dự liệu của tôi, tôi chỉ có thể nói, tôi đối với ngươi còn không phải là đặc biệt hiểu rõ!
- Vậy thì cô cần hiểu tôi nhiều hơn đi!
Diệp Lăng Phi khẽ nói,
- Chúng ta ngày tháng giao lưu sau này còn nhiều!
Diệp Lăng Phi sau khi nói chuyện điện thoại với Chu Ngọc Địch xong thì hắn há mồm mắng một câu:
- Mụ đàn bà thúi, quả nhiên anh đã đoán trúng, chính là cô ta ở sau lưng làm trò quỷ!
Bành Hiểu Lộ cũng không rõ lắm rốt cuộc Diệp Lăng Phi nói tới ai, cô đã nghe đến người phụ nữ tên gọi là Chu Ngọc Địch, nhưng Bành Hiểu Lộ không nhận ra người phụ nữ này,
Cô hỏi:
- Diệp Lăng Phi, rốt cuộc người đàn bà kia làm gì?
- Đúng ra mà nói thì chính là một người không khiến cho người ta rất là ghét!
Diệp Lăng Phi bỏ di động vào trong người, hắn ôm eo Bành Hiểu Lộ và nói:
- Hiểu Lộ, anh không thể nói cho em nghe rõ những chuyện đã xảy ra sau khi anh tới tỉnh thành, thôi, chúng ta vừa đi vừa nói, khi em nghe xong thì em sẽ hiểu tại sao anh lại ghét người phụ nữ đó như thế!
- Vâng!
Bành Hiểu Lộ gật đầu, ánh mắt cô nhìn về phía Diệp Lăng Phi, trong đôi mắt Bành Hiểu Lộ lóe lên một sự nhu mì khiến Diệp Lăng Phi giật mình, Diệp Lăng Phi không để ý, hắn cúi đầu và hôn lên môi Bành Hiểu Lộ một cái, khi Diệp Lăng Phi hôn Bành Hiểu Lộ một cái thì ngay lúc đó có một chiếc xe taxi đi ngang qua, bên trong có một người đàn ông mang kiếng đen cầm trong tay chiếc camera chuyên nghiệp chụp một cái.
Người đàn ông kia vừa chụp được mấy bức hình rồi bỏ camera xuống và thầm nói:
- Cảnh này thật sự không tệ, hôn nhau trên đường có thể đăng lên trang đầu báo ngày mai rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.