Xe taxi dừng ở bên bờ hồ. Chân Cơ bước từ trong xe xuống, Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như vẫn chưa tỉnh lại. Chân Cơ đầu độc bọn họ bằng loại thuốc độc có tính gây mê, khi đang cùng Tiểu Triệu ăn cơm, Chân Cơ đã lặng lẽ hạ độc. Loại độc dược này không nhất định phải đưa vào miệng, cho dù là tiếp xúc ngoài da cũng có thể thẩm thấu vào trong cơ thể, chẳng qua là loại này hiệu quả thẩm thấu chậm, Chân Cơ đã sớm hạ độc xong, cô ước chừng thời gian không lệch nhiều nên mới bảo Tiểu Triệu và Thái Tiểu Như đi.
Chân Cơ chọn nơi không có ai, như câu nói người ta hay thường nói là cho dù người ta có la rách cổ họng cũng không có ai tới cứu. Chân Cơ kéo Tiểu Triệu từ trên xe xuống, nghe một tiếng bịch thì thấy người Tiểu Triệu bị Chân Cơ ném xuống đất. Chân Cơ nhìn Tiểu Triệu vẫn chưa tỉnh lại, cô ta đặt tay phải lên trước mũi Tiểu Triệu, dường như muốn xem xem Tiểu Triệu rốt cuộc là chết hay chưa, khi Chân Cơ rướn người lên thì bỗng nhiên tay phải Tiểu Triệu cử động, một dao đâm thẳng vào bụng Chân Cơ.
- A...!
Chân Cơ hét lên một tiếng, cô ta không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy. Tên cảnh sát này bản lĩnh cũng không quá lớn, trong lòng cô ta không khỏi buông lỏng cảnh giác đối với Tiểu Triệu. Hơn nữa khi Tiểu Triệu trúng độc thì Chân Cơ có chút hơi lơ là. Trên người Tiểu Triệu mang theo dao, mục đích là để phòng ngừa chuyện ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525157/chuong-1317-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.