- Nói như vậy là anh đã có được miếng ngọc bội vốn nằm ở trong tay Bành gia rồi!
Chu Ngọc Địch nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới miếng ngọc bội kia, cô ta cũng không có gì bất ngờ, dường như Chu Ngọc Địch đã sớm nghĩ đến chuyện đó. Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Dĩ nhiên, nếu như không phải như vậy, thế thì tôi cũng sẽ không nói chuyện hợp tác với cô, chẳng lẽ cô cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?
- Diệp Lăng Phi, anh đã nói đến nước này rồi, tôi cũng không cần che giấu nữa, thật ra thì, miếng ngọc bội trong tay Bành gia đối với tôi mà nói không quan trọng, đúng là Cửu Long triều thánh cần có chín miếng ngọc bội, nhưng thật ra chỉ cần tám miếng ngọc bội đã đủ rồi. Miếng ngọc bội còn lại, cũng chính là mảnh ngọc bội của Bành gia không có tác dụng gì quá lớn, có cũng được, mà không có cũng không sao, cho nên có thể nói trong tay anh chẳng có miếng ngọc bội nào cả!
- Thật sao?
Diệp Lăng Phi đưa điếu thuốc lá lên miệng, hắn hung hăng hút một hơi, sau đó dí điếu thuốc đã cháy hết vào cái gạt tàn cho tắt lửa, hắn hướng về phía Chu Ngọc Địch, phun khói thuốc ra. Chu Ngọc Địch quay mặt sang chỗ khác, tỏ vẻ chán ghét, hừ lạnh nói:
- Diệp Lăng Phi, anh làm cái gì vậy?
- Tôi chỉ muốn để cho cô tỉnh táo lại một chút, mặc dù miếng ngọc tôi đang nắm trong tay không có tác dụng gì mấy, nhưng tôi còn một miếng ngọc bội sắp tới tay nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525144/chuong-1310-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.