Thái Tiểu Ngọc nghe Tiểu Cửu nói như vậy thì cô vội vàng nói:
- Bố tôi đương nhiên là thương tôi rồi, ông ấy nuôi tôi lớn, cho tôi đi học, lại đưa tôi vào trường huấn luyện chuyên nghiệp, nếu như không phải là bố tôi thì tôi làm sao có thể có bản lĩnh như bây giờ, hơn nữa...!
Thái Tiểu Ngọc vẫn chưa nói dứt lời thì đã bị Tiểu Cửu ngắt lời, đừng thấy Tiểu Cửu cầm trong tay điện thoại chơi điện tử nhưng hắn cũng không có trễ nãi, hắn nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Ngọc, tôi cũng biết chúng ta cũng tìm được không ít thứ tốt, ở Đại Tây Bắc, chúng ta cũng là cửu tử nhất sinh, kết quả thì sao?
- Cậu đừng nói nữa, cậu im miệng cho tôi, nghe chưa hả!
Thái Tiểu Ngọc sau khi nghe thấy những lời nói này thì cô có chút tức giận, cô mắng Tiểu Cửu một câu rồi đẩy cửa xe ra và bước xuống xe. Tiểu Cửu nhìn thấy Thái Tiểu Ngọc xuống xe, hắn đưa di động ném ở trên xe, và đẩy cửa xe ra bước xuống xe.
Thái Tiểu Ngọc tựa mông vào phía trước xe, ánh mắt cô nhìn về cửa lớn của quân khu, má của cô phồng lên, dường như đang thổi khí. Tiểu Cửu đi đến bên cạnh Thái Tiểu Ngọc, hắn nhìn thấy bộ dạng của Thái Tiểu Ngọc thế này thì Tiểu Cửu nói:
- Tiểu Ngọc, cậu đừng tức giận, coi như là mình sai rồi, mình không nên nói vậy, bố của cậu đối với cậu rất tốt, mà bố của tôi không có thì làm sao mà quản tôi đây!
- Tiểu Cửu, tôi không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525138/chuong-1307-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.