- Anh muốn chết hả?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói giỡn kiểu đấy, cô lập tức nói:
- Nếu như anh dám gọi như vậy thật, vậy thì em cũng chấp nhận, cùng lắm thì em nói ra toàn bộ chuyện giữa hai chúng ta, sau đó em muốn xem đến lúc đó anh định làm như thế nào. Em thì không sợ đâu, đã đến nước này rồi, em còn gì phải lo lắng nữa chứ!
- Đừng, đừng, em chớ nói lung tung nói đấy!
Diệp Lăng Phi vội vàng nói,
- Chúng ta không nói gì là tốt nhất, vốn là đang không có vấn đề gì, nếu như em nói chuyện đó ra, vậy thì tất cả sẽ bị khui ra đấy, anh chịu thua, anh chịu thua....!
Diệp Lăng Phi cười nói với Bành Hiểu Lộ, lái xe quẹo trái quẹo phải ở trong quân khu, chỗ này khá lớn. Diệp Lăng Phi chạy xe khoảng chừng hai mươi phút ở trong quân khu mới đến khu vực an dưỡng, chỉ thấy nơi này có lác đác vài tòa nhà, còn lại, dõi mắt nhìn khắp nơi chỉ thấy những cây xanh và hoa, đặt mình ở nơi này, giống như là được ở giữa thiên nhiên xanh tươi rộng lớn, ở trong một thành phố phồn hoa đô hội rất khó tìm được như vậy một vùng phong cảnh tự nhiên như thế này. Bành Hiểu Lộ chỉ vào căn nhà màu trắng phảng phất có bóng dáng kiến trúc châu Âu ở phía trước, nói:
- Chính là chỗ kia đấy, Diệp Lăng Phi, anh nhanh nhanh thêm một chút đi, anh lái xe chậm thật đấy, lề mà lề mề, mãi mới tới được đây!
Diệp Lăng Phi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525126/chuong-1301-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.