- Mất trí nhớ?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói ra câu đó xong, hắn quay mặt sang Mộ Văn, không tin hỏi:
- Làm sao có thể như vậy được?
- Ít nhất trước mắt là như vậy. Ban nãy bác sĩ đến đây, bước đầu phán đoán do não của cô ta bị tổn thương gây ra mất trí nhớ, chỉ là còn chưa biết mất trí nhớ vĩnh viễn hay tạm thời, vì bây giờ là buổi tối nếu muốn phán đoán cô ta rút cuộc mất trí nhớ như thế nào thì phải đợi đến ngày mai mới biết được.
Diệp Lăng Phi bĩu môi lạnh lùng nói:
- Không ngờ người phụ nữ này cũng có thể mất trí nhớ, tối hôm nay khi cô ta muốn giết tôi, sao không nghĩ rằng sẽ có kết cục này chứ?
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta dừng lại giây lát rồi hỏi:
- Muốn giết anh? Diệp Lăng Phi, ý anh là nói tôi hôm nay cô ta đã tấn công anh?
- Đương nhiên rồi, nếu không làm sao tôi lại nói cô ta muốn giết tôi.
Diệp Lăng Phi quay người nhìn Bạch Tình Đình đang đứng ở cửa phòng bệnh, Bạch Tình Đình đứng ở đó hồi lâu mà không bước vào. Ánh mắt Bạch Tình Đình nhìn Kasa đang nằm trên giường bệnh, cô ta thấy Diệp Lăng Phi không hề nói dối cô ta. Bạch Tình Đình lúc này càng thấy áy náy hơn.
Diệp Lăng Phi nhìn Bạch Tình Đình khẽ cười, sau đó quay đầu lại nhìn Kasa đang nằm trên giường bệnh nói:
- Mộ Văn, chuyện này giao cho cô, dù sao tôi không quản nữa, chỉ cần đừng để cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525067/chuong-1272-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.