Những giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán của Trác Việt lăn xuống, hắn không ngờ bà chủ của mình lại thực sự hạ thủ với hắn. Hắn cắn chặt môi, có chút hối hận về hành động vừa rồi. Trong lòng hắn rất muốn biết rốt cuộc vì sao bà chủ của mình sau khi nhìn thấy Diệp Lăng Phi thì tâm tình lại dậy sóng.
Tất cả những chuyện này đều khiến Trác Việt cảm thấy khó hiểu cho nên Trác Việt không nhịn được muốn hỏi vấn đề này. Tuy hắn cũng biết tính tình bà chủ không tốt lắm nhưng hắn vẫn cứ hỏi.
- Tôi hy vọng anh nhớ, ở chỗ tôi ít nói một chút thì tốt hơn!
Người phụ nữ khẽ ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt lóe lên một tia sáng sắc bén như lưỡi dao, giọng nói của cô ta hơi khàn khàn, dường như tiếng nói ấy là vì bị thương gì đó nên bây giờ mới trở nên như vậy. Cô ta nói với giọng khàn khàn:
- Anh theo tôi ba năm rồi, anh nên hiểu phong cách làm việc của tôi. Trác Việt, anh phải nhớ, chuyện anh không nên hỏi, tốt nhất là đừng hỏi nhiều!
- Tôi biết rồi!
Trác Việt cúi đầu, vội vàng trả lời.
- Anh đi ra ngoài đi!
Người phụ nữ đó sau khi nói ra những lời này thì xoay cái đưa lưng về phía Trác Việt, Trác Việt lúc này giống như được đại xá vậy, hắn vội vàng lui ra ngoài, sau đi ra khỏi phòng Trác Việt mới thở dài một cái.
Tay hắn đặt trên lỗ tai, hắn cảm thấy lỗ tai mình rất đau. Trong lòng Trác Việt thầm oán trách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1525047/chuong-1262-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.