Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi chạy như bay đến đây. Vừa nhìn cái lỗ hỗng to hắn cười to lên. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi cười cô đẩy Diệp Lăng Phi một cái và nói: - Diệp Lăng Phi, anh điên sao? Sao nhìn thấy vậy mà lại cười? Em thật không hiểu anh rốt cuộc đang nghĩ gì nữa!
- Anh có thể nghĩ gì, anh chỉ nghĩ Quan chỉ huy tên già này thật không đơn giản, hắn mang theo thuốc nổ bên người. Em nói xem, có bao nhiêu thuốc nổ mới có thể phá được cái lỗ to như vậy. Khi nãy anh còn bực, tên già đó rốt cuộc là làm gì, vì sao lại ngốc đến mức này, bây giờ xem ra anh biết tên già đó định làm một con chuột chui từ trong này ra!
Diệp Lăng Phi nói đến đây hắn nhìn Bành Hiểu Lộ và nói:
- Chỉ đáng tiếc tên già đó không ngờ sẽ có kết cục như vậy, thật rất đáng tiếc, anh vẫn có nhiều lời định hỏi hắn!
Diệp Lăng Phi nói rồi nhìn Dã Lang và bộ đội đặc chủng chạy đến.
- Báo cáo, mục tiêu đã bị đánh gục!
Bành Hiểu Lộ nghe xong báo cáo thì nói với Diệp Lăng Phi một cách lạnh lùng:
- Lẽ nào đây chính là kết cục hắn muốn sao? Khi nãy xông vào sớm một chút thì Quan chỉ huy không có cơ hội chui ra cái lỗ này, cũng không vì chạy thoát mà bị giết chết, đều là do anh gây ra!
- Anh thật không ngờ tên già đó lại như vậy!
Diệp Lăng Phi xoay người cất bước đi về phía thi thể của Quan chỉ huy, hắn vừa đi vừa nói:
- Tên già này cũng thật là, anh nói để chúng ta bắt hắn sẽ không lấy mạng hắn, em nói xem hắn hà tất gì phải chạy trốn? Thật là nghĩ không thông!
- Việc anh nghĩ không thông còn nhiều lắm!
Bành Hiểu Lộ đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi, sau khi cô nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Bành Hiểu Lộ nói một cách lạnh lùng:
- Diệp Lăng Phi lẽ nào anh cho rằng mỗi một người đều sẽ nghĩ giống như anh sao? Anh là ai chứ, anh là đại ác ma, ừ, quá ngán những ngày sống bên ngoài, muốn về nước tiếp tục sống, nhưng vốn không nghĩ như vậy, có những người không thích cuộc sống như vậy, anh cũng nhìn đi, lão già đó cũng là người như thế, muốn mau xuống đất nằm, chứ không muốn nhàn hạ, Diệp Lăng Phi anh nói có đúng không?
- Nói là nói như vậy nhưng Quan chỉ huy tên già này thực sự khiến anh cảm thấy rất khó hiểu!
Diệp Lăng Phi đi đến trước thi thể của Quan chỉ huy hắn ngồi xổm xuống, nhìn thi thể của lão già rồi lập tức đứng lên và nói:
- Em nói xem, lão già này thật là chán sống rồi già như vậy mà vẫn muốn tìm đến cái chết!
Diệp Lăng Phi nói với thi thể đó một câu, Bành Hiểu Lộ đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô không nói nhiều gì nữa, lúc này Dã Lang đi đến bên cạnh Diệp Lăng Phi và khẽ nói:
- Satan, Serena đến rồi!
- Serena đến thật đúng lúc, anh còn định bảo cô ấy đến nhận rõ thi thể này, mà cuối cùng đừng nói với anh đây không phải là Quan chỉ huy để anh vui một chút. À, Dã Lang, cậu bảo Serena đến đây nhận diện cho rõ thi thể này!
Diệp Lăng Phi nói rồi lùi lại một bước, móc trên người ra một điếu thuốc, sau khi châm lửa hắn quay mặt sang Bành Hiểu Lộ và nói:
- Bành Hiểu Lộ, bây giờ em có thể nói với anh. Em và binh đặc chủng Lang Nha làm sao mà đến đúng lúc vậy. Khi đó anh còn cho rằng anh bị hoa mắt, khi có thể nhìn thấy em và binh đặc chủng thật khiến người khác không dám tin!
Bành Hiểu Lộ nói một cách lạnh nhạt:
- Anh đứng đó, anh nói với em chuyện ở tòa nhà em liền cầm súng bắn tên đàn ông đó, Diệp Lăng Phi em không cho rằng tình hình đó anh nên nổ súng!
- Sở dĩ em cảm thấy ở đây có chuyện gì khác, em rất muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, có thể khiến anh thú tính như vậy!
- Thú tính?
Diệp Lăng Phi vừa đưa điếu thuốc lên miệng, hắn chỉ hút một hơi thì nghe Bành Hiểu Lộ nói từ đó, Diệp Lăng Phi thiếu chút nữa bị sặc, hắn vội rút điếu thuốc ra và trừng Bành Hiểu Lộ một cái và nói:
- Bành Hiểu Lộ, em có thể chú ý cách dùng từ của em được không, em làm sao mà dùng từ đó để mô tả anh chứ, anh đối với đàn ông không có hứng thú gì, đừng cho rằng anh giống bọn họ!
- Xí!
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì cô không nhịn được cười to lên. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng cười của Bành Hiểu Lộ thì hắn nói:
- Sao thế, lẽ nào anh nói câu nói này thật là buồn cười sao?
Bành Hiểu Lộ gật đầu và nói:
- Đương nhiên là buồn cười rồi, Diệp Lăng Phi, anh sao mà giống họ được!
Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng:
- Làm sao anh ngờ được, còn không phải em khiến anh hiểu nhầm à?
- Em khiến anh hiểu nhầm?
Bành Hiểu Lộ có chút không hiểu, không biết câu nói của Diệp Lăng Phi xuất phát từ đâu, Diệp Lăng Phi hiểu nhầm, Bành Hiểu Lộ ngạc nhiên. Diệp Lăng Phi nói:
- Lẽ nào em quên lần trước chuyện em và Tình Đình sao? Tuy anh không hỏi gì nhưng vốn không phải là anh không muốn biết!
- À, anh nói chuyện đó à, chuyện đó anh nên hỏi bà xã anh, em nhiều nhất chỉ là giúp đỡ thôi, chuyện khác em không làm gì cả, Diệp Lăng Phi anh đừng nghĩ bậy, em không phải người như vậy!
Bành Hiểu Lộ nói và trốn tránh ánh nhìn của Diệp Lăng Phi, không muốn để Diệp Lăng Phi thấy ánh mắt của cô, Bành Hiểu Lộ càng như vậy thì Diệp Lăng Phi càng muốn nhìn ánh mắt của Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi quấn lấy không còn cách nào cô đẩy vai Diệp Lăng Phi một cái và trách móc:
- Anh đứng xa ra một chút đi, người đầy mùi khói, hôi chết đi được, lẽ nào anh không biết em rất ghét mùi thuốc lá sao?
- Không biết, anh cho rằng mùi thuốc rất thơm!
Diệp Lăng Phi cũng không biết thật sự là hắn không hiểu hay giả vờ không hiểu. Hắn bỏ điếu thuốc vào miệng hút hai hơi rồi vứt xuống nền đất, dùng chân miết lên điếu thuốc, Diệp Lăng Phi nhìn Bành Hiểu Lộ và nói:
- Bành Hiểu Lộ, em đừng lảng tránh sang chuyện khác, chuyện khi nãy em còn chưa giải thích với anh, em nói cho anh biết giữa em và Tình Đình có chuyện gì?
- Không phải em đã nói rồi sao, anh đi hỏi bà xã anh đi, anh làm gì mà hỏi em?
Bành Hiểu Lộ trừng Diệp Lăng Phi và nói:
- Là bà xã anh bảo em giúp cô ấy, chẳng có liên quan gì đến em cả, bây giờ anh lại đi truy vấn em, có phải anh không dám nhắc đến chuyện đó với bà xã anh không, đến tìm em để gây rắc rối à?
- Cái gì với cái gì, Bành Hiểu Lộ, anh tin em mới hỏi em!
Diệp Lăng Phi trách cứ,
- Anh cho rằng em là bạn anh, quan hệ giữa chúng ta…!
Diệp Lăng Phi nói đến đây thì vô thức nhìn xung quanh rồi lập tức nén giọng, hắn khẽ nói:
- Quan hệ giữa chúng ta đã rất thân mật rồi, anh cho rằng chúng ta có thể thân mật khăng khít nhưng không ngờ em lại nghĩ như vậy thật khiến anh thất vọng!
Bành Hiểu Lộ không ngờ Diệp Lăng Phi nói như vậy, nếu Diệp Lăng Phi nói bình thường thì Bành Hiểu Lộ không lo lắng nhưng Diệp Lăng Phi nói như vậy thì Bành Hiểu Lộ cảm thấy tim cô như nhảy ra ngoài, mặt cô cũng đỏ lên. Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi và mắng thầm trong lòng:
- Diệp Lăng Phi, anh là một tên khốn nạn!
Khi Bành Hiểu Lộ bị Diệp Lăng Phi khiêu khích cô cảm giác như bất lực, dường như không thể nào phản kháng lại sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi.
Bành Hiểu Lộ đến lúc này thì cô chịu thua, cô biết khi cô đối mặt với kẻ như Diệp Lăng Phi thì cô không có phần thắng, ai bảo cô đã yêu cái tên này rồi, nên biết phụ nữ khi yêu luôn trở nên không có lý trí, còn có thêm chút ngu ngốc. Bành Hiểu Lộ bây giờ cũng cảm giác như vậy, vốn dĩ khi nãy cô tỏ vẻ rất có khí thế muốn ganh đua cao thấp với Diệp Lăng Phi nhưng bây giờ vì Diệp Lăng Phi khiêu khích Bành Hiểu Lộ khiến Bành Hiểu Lộ cảm thấy tim đập loạn xạ giống như con gái mới lớn, tim loạn nhịp, cô cúi đầu.
Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ phản ứng như vậy thì trong lòng hắn khẽ cười, hắn thầm nghĩ:
- Anh biết em sẽ như vậy, đấu với anh em còn non lắm. Anh là đàn ông, nếu thực sự không được, anh ngang ngạnh vậy xem em có thành thật hay không?
Diệp Lăng Phi cũng không nói gì, hắn nhìn Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ sau khi bình tĩnh lại cô bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Lăng Phi nhìn cô, Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi và nói một cách lạnh lùng:
- Anh nhìn cái gì?
- Anh nhìn em!
Diệp Lăng Phi nói khẽ,
- Hiểu Lộ, em vẫn chưa nói với anh chuyện em và Tình Đình, lẽ nào em không định nói với anh sao? Em yên tâm, anh sẽ không ép em, nếu em nhất quyết không nói thì anh cứ nhìn em như vậy, cho đến khi em chịu nói, Hiểu Lộ, em thấy đề nghị của anh thế nào?
- Biến thái!
Bành Hiểu Lộ nói ra câu nói này là Bành Hiểu Lộ thực sự hết cách với Diệp Lăng Phi, cái gì vô lại, lưu manh đều không thể hình dung bộ dạng của Diệp Lăng Phi lúc này, Bành Hiểu Lộ vốn không muốn nói ra nhưng nhìn thấy Diệp Lăng Phi đùa giỡn như vậy có lúc khiêu khích cô, khiến Bành Hiểu Lộ không chống đỡ được, cô chỉ hạ giọng và nói:
- Được rồi, được rồi, em nói là được chứ gì, em thật hết cách với anh, nếu ai gặp phải tên đàn ông như anh thật xui xẻo. Phải nói anh là người đàn ông điên rồ!
Bành Hiểu Lộ nói, rồi đưa môi lại gần tai Diệp Lăng Phi cô nói với Diệp Lăng Phi.
Serena và Dã Lang đi đến trước thi thể đó, Bành Hiểu Lộ đang cắn tai Diệp Lăng Phi. Serena nhìn Bành Hiểu Lộ một cái rồi lại nhìn lên thi thể. Cô vừa nhìn thi thể thì đã nhận ra thi thể này chính là quan chỉ huy chuyên phụ trách những hành động ở Vọng Hải của Tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm. Chỉ là cô vẫn cần bước thêm một bước lại gần để xác nhận, dù sao trên thế giới này cũng còn có người tương tự, Serena hy vọng mình nhìn lầm người. Cô đi đến trước thi thể ngồi xổm xuống bắt đầu xem xét thi thể đó. Dã Lang đứng bên cạnh Serena, Dã Lang đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi và Bành Hiểu Lộ khi nãy. Dã Lang muốn tránh đi, dường như mình ở đây thật rắc rối, Lương Ngọc còn không biết chuyện giữa hắn và Serena, Dã Lang không rõ ngộ nhỡ Lương Ngọc biết chuyện giữa hắn và Serena thì có phản ứng gì nữa không.
Nhìn thấy Serena đi tới, Diệp Lăng Phi chủ động giữ cự ly với Bành Hiểu Lộ. Khi nãy Bành Hiểu Lộ và Diệp Lăng Phi nói về chuyện giữa cô và Bạch Tình Đình, những chuyện này Diệp Lăng Phi sớm đã nghĩ đến. Diệp Lăng Phi làm như vậy chẳng qua là hy vọng có thể nghe được từ miệng Bành Hiểu Lộ những chuyện này mà thôi.
Diệp Lăng Phi tay phải vỗ vỗ nhẹ vào eo của Bành Hiểu Lộ biểu ý Bành Hiểu Lộ nhìn Serena. Bành Hiểu Lộ không biết Serena nhưng khi nãy cô nghe Diệp Lăng Phi nhắc đến Serena trong lòng cô cũng có hiểu một chút, đây là một phụ nữ người ngoại quốc thuộc vào tốp những người biết Quan chỉ huy. Bành Hiểu Lộ không quan tâm những điều này cô đưa môi lại gần tai Diệp Lăng Phi rồi lại hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh vẫn chưa nói cho em biết chuyện ở khách sạn!
- Không có gì, tên kia trước đây đắc tội với anh, anh cố ý làm như vậy đấy!
Diệp Lăng Phi trả lời một cách dứt khoát, sau đó Diệp Lăng Phi nói thêm một câu:
- Tên đó trước đây còn muốn cưới Tình Đình nữa!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.