Chương trước
Chương sau
Trong điện thoại vọng lại giọng nói của Đới Vinh Cẩm truyền lại, Đới Vinh Cẩm bây giờ gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi đã trở thành thói quen rồi, giống như Diệp Lăng Phi đã từng nói với Mộ Văn vậy, Đới Vinh Cẩm đang chơi trò mèo vờn chuột, hắn là mèo còn Diệp Lăng Phi là chuột, Đới Vinh Cẩm không chỉ muốn tiêu diệt Diệp Lăng Phi, cũng muốn đả kích tinh thần của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi nghe Đới Vinh Cẩm gọi điện thoại cho mình thì hắn cột chắc dây an toàn và khởi động xe. Một tay cầm điện thoại và nói:
- Đới Vinh Cẩm, bây giờ ta không có rảnh mà đùa với ngươi. Ta còn có việc cần làm, nhưng ngươi yên tâm đợi sau khi ta làm xong việc thì ta nhất định tìm ngươi, đến lúc đó chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, Đới Vinh Cẩm, ngươi thấy sao?
- Thú vị đấy, thật sự rất thú vị!
Điện thoại vọng lại tiếng cười của Đới Vinh Cẩm, dường như còn có cả tiếng vỗ tay nữa, Diệp Lăng Phi nổ máy và nói:
- Lão Đới, ngươi không thể yên tĩnh được hai ngày sao, trước đây ta còn không cảm thấy ngươi đùa như vậy, gần đây ta mới phát hiện được đấy, Lão Đới, bản lĩnh của ngươi thật không nhỏ, đã có quan hệ với Ám bộ, bây giờ ngươi càng ngày càng khiến ta cảm thấy ngạc nhiên đấy!
- Lão Đới à?
Đới Vinh Cẩm nghe thấy Diệp Lăng Phi xưng hô với hắn như vậy thì hắn ngạc nhiên rồi như lập tức hiểu ra, Đới Vinh Cẩm cười nói:
- Satan, cách gọi của anh thật thú vị đấy, như vậy nhé, tôi cũng gọi anh là Lão Diệp vậy!
- Ta thích ngươi xưng hô với ta như vậy!
Diệp Lăng Phi nói, - Lão Đới, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc ngươi có quan tâm đến Ám bộ không, ngươi của Ám bộ làm sao mà giúp ngươi, ta thật sự không hiểu, nếu Ám bộ như vậy thì vì sao trước đây lại không giúp Câu lạc bộ quân hỏa của các ngươi. Trên thế giới này luôn có những chuyện khiến người khác không thể đoán ra được!
- Lão Diệp, tôi cũng nghĩ không ra, rốt cuộc anh đang nói cái quái gì vậy, sao mà ngay cả tổ chức Ám bộ như vậy mà cũng có thể điều tra ra!
Đới Vinh Cẩm cười to và nói:
- Nhưng các anh đã biết đến Ám bộ rồi thì anh nên biết đối thủ của anh là ai. Satan, tôi nhớ là tôi đã nói với anh rồi, anh coi như đã qua cửa ải thứ nhất rồi, còn có một cửa ải thứ hai đang đợi anh đấy, bây giờ tôi nói cho anh biết cửa ải thứ hai chính là Ám bộ, đây chính là cửa ải thứ hai mà tôi chuẩn bị cho anh, vì tôi lo những tên Khoa Nhung Hỏa Diễm giải quyết không được anh, đến lúc đó tôi chỉ có thể dùng Ám bộ để đối phó với anh, nhưng không ngờ năng lực của anh nằm ngoài dự liệu của tôi, anh đã điều tra ra được Ám bộ, tôi hỏi anh, anh có biết giữa anh và Ám bộ có ân oán gì không?
- Sao ta biết được!
Diệp Lăng Phi nói một cách lạnh lùng,
- Nếu ta biết thì ta đã sớm ra tay rồi lẽ nào ta sẽ ngu ngốc mà đợi đến bây giờ mới ra tay à?
- Chuyện đã đến nước này mà anh thực sự không biết tình hình của Ám bộ à?
Đới Vinh Cẩm sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn tỏ ra có vẻ rất oán hận và nói:
- Thôi đi, tôi không cần phải nói nhiều với anh, đã chơi trò này thì chúng ta nên chơi thật hào hứng, nếu tôi sớm nói cho anh biết thì trò chơi này đâu còn gì vui nữa, Satan, anh nói xem có đúng không?
- Đúng con khỉ!
Diệp Lăng Phi mở miệng mắng,
- Lão Đới, ta không rãnh mà chơi với ngươi, sau khi ta giải quyết xong chuyện của ta ở đây thì ta sẽ đi tìm ngươi, đến lúc đó ta cũng sẽ chơi với ngươi!
Đới Vinh Cẩm nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy hắn cười nói:
- Anh đừng quên câu nói anh vừa nói với tôi, tôi sẽ đợi anh, anh đừng để tôi thất vọng!
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không để ngươi thất vọng đâu!
Diệp Lăng Phi tắt máy, mở miệng mắng:
- Khốn nạn, ngươi đợi mà chết đi!
Diệp Lăng Phi lái xe đến trước đập chứa nước mà Dã Lang nói với hắn, đập nước này nằm phía đông thành phố, đập nước này cung cấp nước sinh hoạt cho dân cư của thành phố Vọng Hải.
Diệp Lăng Phi đi đến bên đập chứa nước, xe của hắn đậu bên cạnh xe của Dã Thú, Dã Thú đến sớm hơn Diệp Lăng Phi một chút. Diệp Lăng Phi lái xe đi từ Tòa nhà Tập đoàn Quốc tế Thế kỷ đến đây, trên tuyến đường này kẹt xe khá nhiều. Khi Diệp Lăng Phi vừa đến thì Dã Thú và Dã Lang đã bắt đầu xử lý thi thể đó. Dã Thú rất có sở trường về xử lý thi thể, trong tay hắn cầm một cái túi ni lông, hắn bỏ thi thể vào bên trong túi, kéo về hướng khe núi. Hai tay Serena khoạn trước ngực, cố gắng giữ bình tĩnh, mãi đến khi Diệp Lăng Phi đi đến, Serena mới mở miệng nói:
- Satan, hắn là người của Ám bộ!
- Ám bộ?
Diệp Lăng Phi và Serena đi đến trước thi thể, Dã Lang và Dã Thú lúc này đang quơ xẻng tìm nơi đào đất, thi thể đó được đặt nằm bên cạnh, Diệp Lăng Phi ngồi xổm xuống, sau khi quan sát một lượt, Diệp Lăng Phi đứng lên và nói:
- Serena, ý em là bọn em đã giết người của Ám bộ à?
- Phải nói là em đã giết chết hắn!
Khi Serena nói câu này thì mắt cô ta ánh lên một tia bất đắc dĩ, dường như Serena vốn không muốn làm như vậy, cô ta chỉ không có sự chọn lựa nào cả mà thôi. Diệp Lăng Phi nhìn Serena một cái rồi lại nhìn Dã Lang và Dã Thú rồi nói:
- Chuyện này anh thấy cần phải nói cho rõ ràng, tạm thời đừng xử lý thi thể này!
- Không xử lý thi thể này?
Dã Lang ngạc nhiên hắn và Dã Thú đều dừng lại, Dã Lang nhảy từ bên trong ra, hắn nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Satan, vì sao không xử lý thi thể này vậy?
- Đương nhiên phải điều tra thân phận của hắn đã!
Diệp Lăng Phi nói,
- Chứ lẽ nào như vậy là xong chuyện rồi sao? Anh thấy chưa xong đâu!
Diệp Lăng Phi cầm điện thoại gọi cho Đại đội cảnh sát hình cảnh, để Tiểu Triệu cho cảnh sát hình sự đến xem.
Sau khi Diệp Lăng Phi tắt máy hắn lại nhìn thi thể đó một cái và nói:
- Chúng ta ngồi ở đây đợi cảnh sát đến đi, chuyện ở đây để cảnh sát đến xử lý là tốt hơn!
Dã Lang và Dã Thú đều dừng lại, Dã Thú đặt mông ngồi trên đất hắn lấy trong người ra điếu thuốc và mồi lửa rồi hút. Dã Lang cảm thấy không hiểu lắm với cách nghĩ của Diệp Lăng Phi. Hắn hỏi:
- Satan, nếu để cảnh sát xử lý thì em lo chuyện này sẽ dính dáng đến Serena!
Diệp Lăng Phi nhìn Serena một cái và nói:
- Không sao đâu, anh thấy chuyện này sẽ không liên quan đến Serena, lẽ nào cậu đến cả lời nói của anh mà cũng không tin sao?
Dã Lang nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói:
- Satan, em không phải có ý này, em chỉ nói chuyện này không dễ xử lý, sở dĩ em muốn giải quyết thi thể này cũng là nghĩ đến nhiều vấn đề nữa. Ngộ nhỡ người của Ám bộ biết Serena giết người của họ thì em lo…!
Dã Lang vẫn chưa nói xong thì đã nghe tiếng Serena:
- Dã Lang, anh không cần lo cho em, em sẽ không sao đâu!
Diệp Lăng Phi bảo Serena ngồi xuống bên cạnh mình, hắn ngồi trên đất nhìn thi thể đó một cái rồi lại nhìn sang Serena và nói:
- Serena, nói cho anh biết chuyện rốt cuộc là thế nào, em cứ nói từ từ cho anh nghe, anh muốn biết giữa em và Hoàng Việt đã xảy ra chuyện gì?
- Hoàng Việt?
Serena nghe Diệp Lăng Phi nói câu này thì cô ta nói:
- Anh nói là tên đặc công người Trung Quốc à?
- Ừ! Diệp Lăng Phi gật gật đầu và nói một cách rất chắc chắn:
- Chính là hắn, Serena trưa nay anh đến bệnh viện gặp hắn, hắn nói đã bị em tập kích, nhưng bây giờ hắn đã bị đưa vào tù rồi!
Serena nghe Diệp Lăng Phi nói đã đưa Hoàng Việt vào tù rồi thì cô ta thở phào một cái và nói:
- Satan, khi nãy em còn lo Hoàng Việt sẽ uy hiếp anh, bây giờ xem ra em nghĩ nhiều rồi, Hoàng Việt làm sao có thể uy hiếp đến sự an toàn của anh được, anh là Satan mà!
- Serena em cũng đừng đề cao anh quá, rốt cuộc chuyện là như thế nào?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ừ, chuyện này nói ra thì rất dài dòng, nói một cách đơn giản là em phát hiện Hoàng Việt có liên quan đến Ám bộ, mà Hoàng Việt đang định dẫn em đi gặp người của Ám bộ. Do đó em chạy ra đây nhưng lại không ngờ bị người của Ám bộ theo dõi, may là có Dã Lang!
Serena nói rồi dùng tay chỉ vào thi thể đó và nói:
- Hắn chính là người của Ám bộ, nếu không có Dã Lang thì có lẽ em đã bị hắn tập kích rồi, chỉ đáng tiếc em không biết rốt cuộc có bao nhiêu người của Ám bộ đang ẩn nấp ở đây, bây giờ em không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa, mặt khác bên phía Pháp em cũng không biết ai là người của Ám bộ. Lần trước Sean bị lừa gạt rồi, em không dám mạo hiểm lần nữa!
Diệp Lăng Phi đặt tay lên đầu và chau mày rồi nói:
- Serena, để anh chỉnh sửa lại manh mối đã! Bây giờ anh đang cảm thấy mọi chuyện rất loạn, nhưng trong đó lại có một chút liên quan!
Diệp Lăng Phi xâu chuỗi những chuyện hắn gặp phải lại với nhau, rồi lại nghĩ đến miếng giấy và nội dung mà Sean đã ghi lại cho hắn và thêm cả lời nói của Serena vừa nói, Diệp Lăng Phi xâu chuỗi lại với nhau. Mắt hắn đột nhiên sáng lên và thầm thì:
- À, thì ra là như vậy!
Serena và Dã Lang cũng không hiểu Diệp Lăng Phi rốt cuộc là đã hiểu ra chuyện gì, sau khi thấy Diệp Lăng Phi nói thì thầm Dã Lang hỏi:
- Satan, rốt cuộc anh nghĩ chuyện gì vậy?
- Ừ, anh nghĩ thông mọi chuyện rồi!
Diệp Lăng Phi nói,
- Theo anh thấy, trong chuyện này dường như rất phức tạp, kỳ thực nghĩ ra thì lại rất đơn giản, chúng ta có thể hiểu rõ rằng lần này Sean và Macneill đến Vọng Hải chính xác là vì để tập kích lính đánh thuê của Khoa Nhung Hỏa Diễm, đương nhiên Sean không biết Macneill là người của Ám bộ, từ một loạt những sự việc này có thể thấy rằng Ám bộ và Đới Vinh Cẩm có liên quan với nhau, những tin tức tình báo lớn của Đới Vinh Cẩm đều là từ Ám bộ, đây cũng là lý do vì sao Đới Vinh Cẩm có thể nắm trong tay nhiều tin tình báo mà anh không biết!
Khi Diệp Lăng Phi nói đến đây thì Dã Lang đột nhiên xen vào một câu:
- Sat an, ý anh là lúc đầu sở dĩ Khoa Nhung Hỏa Diễm có thể thoát được mạng lưới tình báo của Lang Nha chúng ta là vì có được sự ủng hộ của Ám bộ à?
- Ừ, cơ bản là có thể giải thích như vậy!
Diệp Lăng Phi nói,
- Những năm gần đây, chính phủ Pháp đều tập kích tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm nhưng luôn không thể nào tập kích được tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, đây vốn nói rõ lên nhiều vấn đề. Không phải Chính phủ Pháp không có khả năng đó, mà hoàn toàn là vì Pháp cung cấp tin tình báo, thậm chí hệ thống nhiệm vụ đặc thù lại có vấn đề, đây cũng là lý do vì sao hồ sơ của Serena lại được giữ bí mật, vì bộ phận tình báo Pháp đã biết được sự tồn tại của Ám bộ, bọn họ cũng hy vọng có thể tập kích Ám bộ, chỉ đáng tiếc là Ám bộ vô cùng bí mật nên mới dẫn đến chuyện chính phủ Pháp luôn không thuận lợi để tiến hành về phương diện này nhưng nói đi nói lại tổ chức Ám bộ này ẩn nấp rất tốt. Anh cũng chưa nói chuyện là nghe được sự tồn tại của Ám bộ từ miệng của Sean, đây có thể đã đủ bằng chứng chứng minh tính đáng sợ của tổ chức Ám bộ này!
- Nếu nói như vậy thì Ám bộ và Đới Vinh Cẩm có quan hệ với nhau à?
Dã Lang hỏi.
- Đúng, nhưng rốt cuộc bọn họ có quan hệ thế nào thì anh cũng không rõ lắm, nhưng anh có thể khẳng định một điều là Đới Vinh Cẩm có sự ủng hộ của Ám bộ, dù cho ủng hộ trên phương diện tình báo thì đối với Đới Vinh Cẩm mà nói như vậy cũng đã đủ rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.