Chương trước
Chương sau
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi hỏi như vậy cô ta tỏ ra do dự một chút, trong lòng Mộ Văn vốn không lo lắng về Hoàng Việt nhiều. Khi nãy sở dĩ cô ta nói như vậy cũng là vì Hoàng Việt hợp tác với cô ta, có lúc Mộ Văn cần phải ủng hộ cộng sự của mình, nhưng thật sự đến lúc đó Mộ Văn lại do dự.
Phản ứng của Mộ Văn bị Diệp Lăng Phi nhìn thấy ngay từ trong mắt cô ta, Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn cười và nói:
- Mộ Văn, tôi cũng không cần phải làm khó cô, vấn đề này đã khó trả lời như vậy thì cô cũng không cần phải trả lời cũng được, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô rằng trong cái xã hội này, những lời khi nãy cô nói đó đều là sáo rỗng mà thôi!
Diệp Lăng Phi nói xong thì điện thoại của hắn reo lên. Diệp Lăng Phi vốn cho rằng là điện thoại của Dã Lang gọi, nhưng khi Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên nhìn một cái thì hắn biết đã xảy ra chuyện. Số điện thoại này là số điện thoại cố định của Cục công an Vọng Hải. Lần trước Triệu Đào đã từng dùng số điện thoại này để gọi cho Diệp Lăng Phi, bây giờ Diệp Lăng Phi lại nhìn thấy số điện thoại này thì biết nhất định là bên cục công an gọi đến, còn là ai gọi thì Diệp Lăng Phi cũng không rõ, nhưng cũng không có liên quan gì, dù sao cục công an gọi đến cũng sẽ không có chuyện gì tốt rồi.
Diệp Lăng Phi nghe điện thoại, trong điện thoại vọng lại tiếng của Triệu Đào, dường như đây là một nơi âm thanh rất ồn ào, Diệp Lăng Phi nghe thấy toàn là âm thanh hỗn loạn.
- Diệp tiên sinh, bây giờ anh tiện thể đến bệnh viện cùng tôi một chuyến được không?
Trong điện thoại truyền lại tiếng của Triệu Đào, vốn không phù hợp với thân phận của hắn, Triệu Đào là Cục trưởng Cục cảnh sát của thành phố Vọng Hải, theo lý mà nói thì hắn là người có quyền lực lớn, nói như vậy cũng đủ nhưng khi Triệu Đào và Diệp Lăng Phi có chút quan hệ, nếu đổi lại là người khác, Triệu Đào sẽ không dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện đâu.
Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói muốn hắn đến bệnh viện thì Diệp Lăng Phi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ có phải Serena đã xảy ra chuyện rồi, Triệu Đào có thể tìm được thi thể của Serena và muốn mình đến để xác nhận. Diệp Lăng Phi vừa nghĩ đến đây cảm giác cũng không đúng. Nếu đã tìm được thi thể của Serena thì Triệu Đào sẽ không để mình đi xác nhận đâu, hơn nữa cũng nên ở trong bệnh viện rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì mở miệng nói:
- Cục trưởng Triệu, anh nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Viên đặc công họ Hoàng kia bị người ta tập kích rồi!
Triệu Đào nói,
- Bây giờ đang điều trị ở bệnh viện, đặc công Hoàng muốn gặp mặt Diệp tiên sinh!
- Anh nói Hoàng Việt bị người ta tập kích à?
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe Triệu Đào nói đặc công Hoàng bị người ta tập kích thì hắn ngạc nhiên rồi lập tức hiểu ra đặc công Hoàng chính là Hoàng Việt, hôm nay Hoàng Việt đi cùng với Serena đến gặp đặc công Pháp gì đó, làm sao mà Hoàng Việt lại bị người ta tập kích. Diệp Lăng Phi cảm thấy ở đây có vấn đề, nếu Hoàng Việt bị người khác tập kích thì Serena ở đâu. Diệp Lăng Phi khi nãy đã hỏi Mộ Văn một câu hỏi, Hoàng Việt có thể phản bội hay không, đương nhiên đây chẳng qua chỉ là câu hỏi mà Diệp Lăng Phi tiện miệng nói ra mà thôi, vốn không thay thế cho việc Diệp Lăng Phi cho rằng Hoàng Việt có vấn đề.
- Diệp tiên sinh, hay lạ đợi anh đến đây rồi đích thân hỏi anh ta nhé!
Triệu Đào nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy thì hắn nói:
- Tôi biết anh ta bị người khác tập kích thôi, còn tình hình cụ thể tôi cũng không hiểu lắm, Diệp tiên sinh anh nên biết anh ấy do bên Bắc Kinh trực tiếp phái đến, anh ấy không thuộc hệ thống nào ở bên tôi, có những chuyện tôi không có quyền biết, đặc công Hoàng bây giờ rất muốn gặp anh, tôi chỉ đành gọi điện thoại cho Diệp tiên sinh thôi!
- Ừ, tôi biết!
Diệp Lăng Phi nói,
- Anh ta đã muốn gặp tôi thì tôi sẽ đến. Cục trưởng Triệu, các anh ở đâu cho tôi địa chỉ, lát nữa tôi sẽ đến!
Triệu Đào nói địa chỉ bệnh viện cho Diệp Lăng Phi, lúc này Diệp Lăng Phi mới cúp máy, hắn nhìn đồng hồ còn không đến một chút nữa, Diệp Lăng Phi đứng lên, nói với Mộ Văn:
- Đi thôi, đi thăm cộng sự của cô, nghe nói cộng sự của cô bị người ta tập kích, bây giờ đang nằm ở bệnh viện, gã này bị thương không có vấn đề gì, nhưng ngộ nhỡ bên dưới của hắn bị mất thì như vậy sau này không thành đàn ông được rồi!
- Anh nói Hoàng Việt bị thương à?
Mộ Văn sửng sốt, tin này thật bất ngờ với cô ta, Mộ Văn không ngờ được rằng Hoàng Việt sẽ bị thương, Diệp Lăng Phi vừa nói tin này ra khiến Mộ Văn nhất thời không tin được. Nhưng Mộ Văn dù sao cũng là đặc công về chịu đựng những mặt này cô thích ứng rất nhanh, làm công việc này trong lòng đầu phải có sự chuẩn bị, ai cũng không biết mình khi nào sẽ chết cả, còn chuyện bị thương chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
- Ai biết được?
Diệp Lăng Phi bĩu môi và nói:
- Khi nãy không phải tôi vừa mới nói với cô rồi sao, có người nói cho tôi biết, tôi cũng chưa tận mắt thấy được. Làm sao tôi biết cộng sự của cô rốt cuộc là bị thương ở đâu chứ. Mộ Văn, nếu cô không muốn đi thì cô ở lại đây là được rồi, nhà hàng ven biển này không tồi đâu, hôm nay cô có thể ngồi ở đây thưởng thức cảnh biển và ăn một chút gì đó!
- Đi thôi, đi thôi, Diệp Lăng Phi, anh đừng ở đây mà dài dòng nữa!
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói thì cô giục:
- Khi nãy không phải anh nói là đến bệnh viện sao, đi thôi, chúng ta bây giờ đến đó xem sao!
Diệp Lăng Phi không nói gì thêm với Mộ Văn nữa, hắn và Mộ Văn đi ra khỏi nhà hàng đến trước xe, Diệp Lăng Phi mở cửa xe, khi hắn định lên xe thì đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Diệp Lăng Phi quay mặt sang chiếc xe khác đậu bên cạnh Mộ Văn. Mộ Văn lúc này cũng đã mở cửa xe đang định lên xe, Diệp Lăng Phi hỏi Mộ Văn:
- Mộ Văn, Hoàng Việt làm đặc công bao nhiêu năm rồi?
Mộ Văn không hiểu vì sao Diệp Lăng Phi lại hỏi câu này, cô thoáng suy nghĩ rồi nói:
- Bốn năm năm gì đó, tóm lại anh ấy là đặc công lâu năm. Tôi và anh ấy hợp tác cũng được một năm rồi. Còn chuyện trước đây tôi vốn không hiểu lắm, Diệp Lăng Phi anh hỏi tôi câu hỏi này làm gì?
- Không có gì, chỉ là tôi tiện miệng hỏi thôi!
Diệp Lăng Phi cũng không giải thích nhiều với Mộ Văn, hắn lên xe. Mộ Văn vẫn canh cánh trong lòng về câu hỏi đó của Diệp Lăng Phi, theo Mộ Văn thấy, Diệp Lăng Phi hỏi câu hỏi này nhất định là có nguyên do, đừng thấy thời gian Mộ Văn và Diệp Lăng Phi quen nhau không lâu nhưng trong thời gian ngắn như vậy Mộ Văn cũng đã ít nhiều hiểu được phong cách làm việc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi vốn không phải là người thích hỏi những câu hỏi tùy tiện, đặc biệt là những câu hỏi thế này, Diệp Lăng Phi càng không tùy tiện hỏi, ở đây nhất định có vấn đề, nhưng Mộ Văn cũng không rõ, nếu Diệp Lăng Phi không nói cứ cho cô hỏi Diệp Lăng Phi thì cũng chẳng có kết quả gì. Mộ Văn chỉ đành để trong lòng mà không nói ra.
Hai người từ trong nhà hàng đi đến bệnh viện nhân dân không mất nhiều thời gian, sau khi Diệp Lăng Phi lái xe đến nơi thì hắn dừng xe lại trước cửa bệnh viện, vừa dừng xe Diệp Lăng Phi không vội đi vào trong bệnh viện ngay mà nhìn xung quanh bệnh viện, trước cổng bệnh viện có mấy chiếc xe cảnh sát. Khi nãy Triệu Đào đã đích thân gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi, nói cách khác là Triệu Đào đã ở đây, trừ điều đó ra vốn chẳng có gì là không bình thường.
- Diệp Lăng Phi, anh lại nhìn cái gì vậy?
Hai người đang đứng trước cổng bệnh viện Mộ Văn lại thấy Diệp Lăng Phi không đi vào trong bệnh viện ngay nên cô mở miệng giục:
- Đã đến bệnh viện rồi, chúng ta mau đi vào thôi!
- Có gì mà phải sốt ruột chứ, đồng sự của cô cũng sẽ không chết nhanh vậy đâu!
Diệp Lăng Phi chậm rãi nói dường như trong ánh mắt của Diệp Lăng Phi vốn không có chuyện gì đáng để vội vàng cả. Mộ Văn thật hết cách với Diệp Lăng Phi. Khi Mộ Văn chuẩn bị cất bước đi thì chân cô đột nhiên dừng lại. Mộ Văn đi đến trước mặt Diệp Lăng Phi, đôi mắt xinh đep của cô chớp chớp mấy cái và nói một cách lạnh lùng:
- Diệp Lăng Phi, tôi hiểu rồi!
- Cô hiểu?
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Mộ Văn nói câu này thì trên mặt hắn hiện ra một nụ cười kỳ lạ, rồi lập tức hắn cười nói:
- Hiểu thì hiểu, có gì mà kỳ lạ đâu, đi thôi, cộng sự của cô đang đợi bên trong đấy, chúng ta mau đi xem sao!
Mộ Văn không cất bước đi, cô đứng trước mặt Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp Lăng Phi, có phải anh nghi ngờ cộng sự của tôi phải không?
- Tôi không nói như vậy, là cô nói đấy!
Diệp Lăng Phi sau khi nghe Mộ Văn nói như vậy thì hắn cười rồi lắc đầu và nói:
- Trước khi có chứng cứ thì tôi sẽ không nói gì bậy bạ gì cả, Mộ Văn lẽ nào cô không biết cô nói bậy bạ như vậy thì nếu như đó không phải là sự thật gã cộng sự của cô sẽ có thành kiến với tôi đó!
Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng cho rằng anh nói như vậy có thể thoát thân, theo tôi thấy anh sớm đã nghi ngờ cộng sự của tôi rồi, đúng không?
- Không có!
Diệp Lăng Phi lắc đầu và nói:
- Tôi cũng cảm thấy cộng sự của cô bị thương thật đúng lúc. Anh ta sớm không bị thương, muộn không bị thương mà bị thương ngay đúng lúc này, còn một vấn đề nữa chính là vấn đề của Serena, nếu cô suy nghĩ như vậy thì cộng sự của cô là người thuộc Ám bộ. Anh ta tiếp nhận mệnh lệnh là anh ta phải giết chết Serena!
Diệp Lăng Phi còn chưa nói xong thì Mộ Văn đã ngắt lời Diệp Lăng Phi, Mộ Văn nói:
- Diệp Lăng Phi, anh đừng có nói bậy bạ, đừng thấy tôi không dám khẳng định nhưng tôi biết Hoàng Việt tuyệt đối không phải là người của Ám bộ, tôi có thể dùng tính mạng của mình để bảo đảm, anh không được nói bậy!
Mộ Văn vừa nói ra những lời này thì thấy Diệp Lăng Phi nhìn cô ta. Mộ Văn biết mình không nên nói như vậy với Diệp Lăng Phi ở đây, cô ta vội vàng nói:
- Xin lỗi anh, tôi chỉ là muốn chứng minh Hoàng Việt không có liên quan gì đến Ám bộ. Diệp Lăng Phi, anh đừng nghĩ nhiều, tôi cho rằng chuyện này giữa anh và Hoàng Việt nhất định có hiểu lầm gì đó!
- Tôi không hiểu nhầm gì cả!
Diệp Lăng Phi nói,
- Đối tượng chủ yếu của Khoa Nhung Hỏa Diễm bây giờ là tôi, cho nên tôi sẽ nghi ngờ bất cứ ai xung quanh anh, trong đó bao gồm cả cô. Tôi làm như vậy chỉ vì sự an toàn của tôi, còn chuyện Ám bộ, nếu không ảnh hưởng đến an toàn của tôi thì tôi sẽ không quản, với lại tôi cũng ngại đi quan tâm lắm, tôi đã nói rồi, Sean vốn không phải bạn của tôi, anh ta sống hay chết đối với tôi cũng không liên quan gì cả. Ngược lại Serena sống hay chết thì có liên quan ít nhiều đến tôi. Tuy tôi không phải thích gì Serena nhưng nếu Serena thật sự xảy ra chuyện hơn nữa lại có liên quan đến cộng sự của cô thì…!
Diệp Lăng Phi nói đến đây hắn không nói tiếp nữa. Hắn cất bước đi ngang qua người Mộ Văn và đi vào bên trong bệnh viện. Trong lòng Mộ Văn biết rõ ý nghĩa trong câu nói này của Diệp Lăng Phi, Mộ Văn cắn chặt môi cất bước đi theo sau Diệp Lăng Phi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.