Diệp Lăng Phi nuốt miếng thịt trong miệng, liếm mép đặt đũa xuống cười nói:
- Tôi làm sao? Tôi cũng đâu có làm gì, ban nãy cô nói rất đúng, tôi vẫn đang nghe.
- Anh đang nghe?
Mộ Biến nghe Diệp Lăng Phi nói hắn đang nghe xong, Mộ Biến bĩu môi lạnh lùng nói:
- Lẽ nào anh cho rằng tôi không nhìn thấy sao, ban nãy anh cơ bản không hề nghe, anh đã nghĩ ra nguyên nhân, chỉ là anh không muốn nói với tôi mà thôi, Diệp Lăng Phi anh dám nói với tôi là anh chưa nghĩ ra nguyên nhân không?
Diệp Lăng Phi nói xong lại cười ha ha nói:
- Ừm, tôi không dám. Tôi quả thực nghĩ đến một nguyên nhân, chỉ có điều khi tôi chưa suy nghĩ kỹ, tôi sẽ không nói ra, nếu cô đã muốn biết, vậy thì tôi sẽ nói ra, nhưng nếu bếu bên trong tôi có gì nói không đúng, cô phải chĩ rõ cho tôi đấy.
Mộ Biến gật đầu nói:
- Điều đó là đương nhiên rồi. Anh nói đi!
- Tôi thấy toàn bộ sự việc này có thể hiểu là có kẻ muốn Sean biến mất.
Khi Diệp Lăng Phi nói ra câu này xong, Mộ Biến nhìn Diệp Lăng Phi trừng mắt lạnh lùng nói:
- Tôi biết ngay là anh sẽ như vậy, anh có chuyện nhưng không chịu nói ra với tôi.
Diệp Lăng Phi tỏ ra rất vô tội nhìn Mộ Biến nói:
- Tôi đã nói rồi mà. Lẽ nào câu nói ban nãy không phải là nguyên nhân sao?
- Câu nói nào?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Biến trả lời như vậy xong, hắn không kìm được nói:
- Mộ Biến, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524974/chuong-1234-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.