Dã Lang cúp điện thoại, tay cầm điện thoại nhìn về phía cửa quán cà phê. Serena đang đứng ở cửa quán cà phê, giơ tay vẫy Dã Lang. Dã Lang thấy vậy đột nhiên phá lên cười, từ tiếng cười ấy, Serena biết rằng những gì mà cô ta làm ban nãy đã không mất công vô ích, ít nhất cô ta đã nhìn thấy Dã Lang cười với cô ta.
Dã Lang cất điện thoại vào người, rồi rảo bước đi về phía Serena. Gã dang tay ôm eo Serena đi vào trong quán cà phê.
Bây giờ là buổi sáng, lại không phải là cuối tuần, trong quán cà phê có không đông người, chỉ có ba bốn người khách ngồi rải rác trong quán, hai người phục vụ đứng nói chuyện ở quầy lễ tân, thấy có khách đến, hai người phục vụ không nói chuyện nữa, một trong hai người đó đón khách vào.
Dã Lang và Serena chọn ngồi ở chiếc bàn bên cạch cửa sổ, từ chỗ ngồi của bọn họ có thể nhìn thấy rất rõ cảnh quan bên ngoài quán cà phê. Dã Lang chỉ gọi một cốc cà phê, Serena thấy Dã Lang gọi cà phê, cô ta cũng gọi cà phê giống Dã Lang. Người phục vụ quay người đi, Dã Lang đặt tay trên bàn nhìn Serena nói:
- Serena, anh quả thật phải cảm ơn em, nếu không nhờ có em nhắc nhở anh có lẽ anh lại phải đối mặt với một cục diện rất khó xử, anh không hề biết giải quyết chuyện tình cảm nam nữ, về điều này anh còn kém cả Dã Thú.
Serena cầm tay Dã Lang nói:
- Dã Lang anh làm sao có thể so với Dã Thú chứ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524935/chuong-1219-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.