Diệp Lăng Phi than vãn, có vẻ như định cúp điện thoại, Sean vội vàng nói:
- Satand, đừng cúp điện thoại vội, tôi còn có việc nữa.
Diệp Lăng Phi nghe thấy Sean nói ông ta vẫn còn chuyện muốn nói, Diệp Lăng Phi trách:
- Sean, sao ông nhiều chuyện thế. Ông không thể một mạch nói hết hay sao, làm gì mà cứ như đánh đố tôi vậy, ông còn chuyện gì nữa, nói mau đi.
Sean dừng lại giây lát rồi nói:
- Satand, không có chuyện gì nữa, coi như ban nãy tôi không hỏi gì cả
Con người khi nói chuyện sợ nhất là kiểu nói chuyện như Sean, ban nãy rõ ràng nói là có chuyện muốn hỏi, bây giờ lại nói không có chuyện gì nữa. Diệp Lăng Phi vốn dĩ còn mơ hồ, nghe thấy Sean nói vậy xong, Diệp Lăng Phi lập tức mở mắt, ngồi dậy. Diệp Lăng Phi hoàn toàn bị Sean làm cho tức quá tỉnh cả ngủ, hắn cầm điện thoại trong tay quát vào điện thoại:
- Sean, lão khốn, nếu ông có chuyện muốn nói thì mau nói ngay, đừng có lấp lửng như thế để tôi đi đoán, ông nghe thấy tôi nói chưa, rút cuộc ông có chuyện gì, mau nói ra ngay.
Tiếng nói của Diệp Lăng Phi rất lớn, ngay cả Bạch Tình Đình nằm ngủ bên cạnh cũng bị Diệp Lăng Phi làm cho tỉnh giấc, Bạch Tình Đình mở mắt thấy Diệp Lăng Phi tay cầm điện thoại, đang gào vào trong điện thoại. Cô ta ngồi dậy, ngáp một cái rồi nũng nịu nói:
- Ông xã đừng tức giận.
Sean nghe thấy tiếng của Diệp Lăng Phi, nhận thức được câu nói ban nãy của ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524932/chuong-1217-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.