Trong tay Mộ Văn cầm súng, cô nhìn Diệp Lăng Phi và nói:
- Diệp Lăng Phi anh không lo lắng tôi sẽ nổ súng bây giờ sao?
- Vì sao tôi lại lo lắng cô sẽ nổ súng chứ?
Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn và nói:
- Lẽ nào giữa chúng ta không thể sống hòa thuận chút sao?
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói câu nói này thì cô đặt khẩu súng xuống dưới gối, cô ngồi trên giường và khẽ nói:
- Diệp tiên sinh, khi nãy không phải anh đã nói rồi sao? Anh sẽ không kết bạn với một người như tôi, cho nên tôi cho rằng giữa chúng ta rất khó mà tiếp tục sống với nhau được!
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài và nói:
- Có lẽ vậy, nhưng Mộ Văn, cô thật sự tin những lời tôi nói sao?
- Tin!
Mộ Văn nói,
- Vì sao lại không tin?
Diệp Lăng Phi vốn không giải thích nhiều, hắn cất bước đi đến chỗ cửa phòng, xoay lưng lại với Mộ Văn và nói:
- Khi tôi đi ra khỏi phòng bệnh, cô cũng không có cơ hội tốt như vậy, có thể bắn tôi từ sau lưng, Mộ Văn, đây là cơ hội tốt nhất của cô đấy, nếu cô từ bỏ thì sau này cô sẽ không có cơ hội nào đâu!
Mộ Văn lắc đầu nói:
- Tôi đã nói rồi, tôi tin những lời anh nói, khi đã tin lời anh nói thì tôi sẽ không nổ súng bắn anh đâu!
- Vậy tôi đi đây!
Diệp Lăng Phi đút tay trái vào trong túi quần rồi bước ra khỏi phòng bệnh, đột nhiên hắn xoay đầu lại và giơ tay ra, nói với Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524919/chuong-1211-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.