Chương trước
Chương sau
Khẩu khí của Diệp Lăng Phi khi nói với Mộ Văn tỏ ra không hề khách khí, hắn không hề có thiện cảm gì với loại đặc công. Diệp Lăng Phi cúp điện thoại xong, xuống xe, rồi đi thẳng xuống dưới lầu, ấn chuông cửa, liền nghe thấy tiếng của Mộ Văn vọng ra:
- Diệp tiên sinh, xem ra anh không hề hữu hảo với tôi, tôi còn chưa nói xong, anh đã cúp điện thoại rồi.
- Vì tôi không mấy thích nói chuyện với người đẹp. Mau mở cửa đi, lẽ nào cô muốn tôi đứng ngoài cửa như thế này nói chuyện với cô hay sao, nhỡ có người thấy lạ, cô không phải sẽ gặp phiền phức hay sao?
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô ta không nói gì thêm nữa, mà mở cửa ra. Khi Diệp Lăng Phi đi đến cửa căn phòng số 2 ở tầng 3, thì thấy Mộ Văn đã đứng sẵn ở cửa đợi hắn ta. Diệp Lăng Phi nhìn Mộ Văn khẽ lắc đầu, hắn không biết cô nữ đặc công này rút cuộc muốn làm gì. Mặc dù Diệp Lăng Phi thấy, cô nữ đặc công này tiếp cận với hắn là nhằm có được một số thông tin tình báo từ phía hắn, và loại phụ nữ như thế này ít tiếp xúc thì tốt hơn, hắn cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với Mộ Văn, thậm chí khí nói chuyện với Mộ Văn, khẩu khí của hắn cũng tỏ không được thân thiện. Đương nhiên, thái độ của Diệp Lăng Phi không hề ảnh hưởng đến thái độ của Mộ Văn đối với Diệp Lăng Phi, Mộ Văn không hề để ý đến thái độ của Diệp Lăng Phi,mặc dù thái độ của Diệp Lăng Phi đối với Mộ Văn rất lạnh nhạt nhưng Mộ Văn vẫn tươi cười, sự thân thiết này khiến Diệp Lăng Phi có phần không quen.
- Sean đâu?
Vừa bước vào Diệp Lăng Phi liền trực tiếp hỏi Mộ Văn. Mộ Văn cười nói:
- Vừa mới cùng Hoàng Việt ra ngoài rồi.
Diệp Lăng Phi sửng sốt, ban nãy khi hắn gọi điện cho Sean, biết được Sean đang ở đây, nếu Sean biết hắn sẽ đến, sao lại ra ngoài cùng Hoàng Việt, chuyện này thật khiến người khác thấy kỳ lạ. Diệp Lăng Phi ngồi trên sô pha ở phòng khách nhìn Mộ Văn hỏi:
- Đi cùng Hoàng Việt ra ngoài rồi? Sao Sean lại có thể ra ngoài vào lúc này, tôi đã nói với ông ta rồi, sao ông ta lại ra ngoài chứ?
Mộ Văn ngồi bên cạnh Diệp Lăng Phi, cô ta vắt chân lên nói:
Nếu là anh, anh cũng sẽ phải đi thôi. Vì ông ấy vừa nhận được một tin, có người khả năng đã phát hiện thấy thi thể đồng nghiệp của Sean, đương nhiên, tin tức đó không phải hoàn toàn chính xác, vì thi thể đã mơ hồ không nhận rõ nữa rồi, mới bảo Sean qua đó nhận diện. Sean vốn định gọi điện thông báo cho anh, nhưng tôi không để ông ta gọi.
Diệp Lăng Phi nghe thấy câu nói đó của Mộ Văn, hắn nhìn Mộ Văn một cách kỳ lạ nói:
- Vậy là ý gì, cô có thể giải thích tôi nghe không?
- Đương nhiên có thể rồi.
Mộ Văn nói đến đây, cô ta đột nhiên đứng lên, nhưng không lập tức giải thích với Diệp Lăng Phi mà đi tới trước tủ lạnh, mở tủ ra, rồi từ trong tủ lạnh lấy ra hai chai nước lọc, cô ta mở nắp một chai đặt xuống trước mặt Diệp Lăng Phi, tay cô ta cầm một chai rồi ngồi xuống bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi nói:
- Tôi không để Sean gọi điện thoại cho anh là vì tôi muốn nói chuyện với anh. Tôi muốn biết tại sao anh lại ghét tôi đến như vậy?
Diệp Lăng Phi liếc nhìn chai nước lọc để bên cạnh hắn, nhưng không uống chai nước đó, mà lấy một điếu thuốc từ trên người ra, đút vào miệng, hắn nhìn Mộ Văn nói:
- Cô không ngại khi tôi hút thuốc chứ.
Mộ Văn xua tay với Diệp Lăng Phi nói:
- Đương nhiên không ngại rồi. Diệp tiên sinh, anh ở đây được tự do, có thể làm bất cứ điều gì anh muốn.
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói vậy, hắn lấy điếu thuốc trong miệng ra nhìn Mộ Văn nói:
- Ý câu nói của cô không phải là muốn nói nếu tôi muốn lên giường với cô cũng được đấy chứ.
Mộ Văn dừng lại một chút rồi lập tức cười nói:
- Nếu Diệp tiên sinh muốn, đương nhiên tôi sẽ không từ chối, đối với phụ nữ Diệp tiên sinh rất cuốn hút, Diệp tiên sinh, anh thật sự muốn lên giường cùng tôi ư, nếu bây giờ anh muốn, tôi sẽ đi chuẩn bị một chút, ít nhất nên tắm một cái.
Lời của Mộ Văn khiến Diệp Lăng Phi lắc đầu, trong xã hội này sợ nhất là trong kẻ mạnh còn có kẻ mạnh, nếu nói Diệp Lăng Phi là một tên vô lại, thì có thể dùng con vô lại để hình dung Mộ Văn. Diệp Lăng Phi đương nhiên tin rằng loại đàn bà như Mộ Văn có thể không tiếc bất cứ giá nào để hoàn thành nhiệm vụ, cho dù nhiệm vụ đó phải hiến dâng cả thể xác của mình bọn họ cũng không chút do dự. Nhưng chuyện thế này, Diệp Lăng Phi gặp phải quá nhiều rồi, hắn không tin lời của lính đặc công chính là vì những lính đặc công ấy không hề có cuộc sống của chính mình, thậm chí có thể nói, những kẻ được gọi là đặc công cơ bản chính là công cụ mà chính phủ hoặc các tổ chức đào tạo ra để hoàn thành nhiệm vụ. Diệp Lăng Phi không hề có thiện cảm với loại người đó, cũng không muốn tiếp xúc quá sâu với những kẻ đó.Hắn nghe Mộ Văn nói vậy xong bèn cười nói:
- Thôi miễn đi, tôi không hề có yêu cầu về điều đó, cho dù có đi chăng nữa tôi cũng sẽ không tùy tiện làm chuyện đó với một nữ đặc công, vì tôi không biết một nữ đặc công như cô sẽ mang đến loại virut hủy diệt như thế nào cho tôi, tôi chưa bao giờ tin lời nói của đặc công.
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói xong những lời đó, không hề tỏ ra bất kỳ sự bối rối hay xấu hổ nào, cô ta chỉ nhìn Diệp Lăng Phi hút thuốc. Mộ Văn cầm chai nước lọc đưa lên miệng, uống một ngụm rồi cười nói:
- Diệp tiên sinh, anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tôi muốn biết, tôi rút cuộc có chỗ nào đắc tội với anh, tại sao anh lại ghét tôi như vậy.
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói vậy xong, hắn lấy điếu thuốc trong miệng ra nhìn Mộ Văn nói:
- Lẽ nào ban nãy tôi chưa trả lời câu hỏi của cô sao? Ban nãy tôi đã trả lời câu hỏi của cô rồi, đối với những đặc công như các cô tôi không có bất cứ thiện cảm gì, không muốn quan hệ gì với các người, tôi hy vọng Mộ tiểu thư có thể hiểu tôi, với tư cách là một người bình thường, tôi không muốn quan hệ gì với những kẻ mà cả ngày chỉ biết nói dối.
Mộ Văn nghe Diệp Lăng Phi nói quá thẳng thắn, cô ta gật đầu nói:
- Nói cũng đúng. Tôi cho rằng trong lời nói của những kẻ như tôi, thì một nửa đều là giả dối.
- Dường như đều là giả dối.
Diệp Lăng Phi lại bổ xung thêm một câu.
Mộ Văn nhìn Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tôi thấy Diệp tiên sinh rất hiểu về chúng tôi, lẽ nào Diệp tiên sinh, anh cũng là một đặc công?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói câu đó xong bèn lắc đầu nói:
- Tôi? Tôi làm sao có thể là đặc công chứ. Tôi chỉ là một người dân bình thường.
Diệp Lăng Phi nói đến đây, bèn thò tay lấy chai nước lọc uống một ngụm, rồi để chai nước lọc sang bên cạnh. Cặp mắt Mộ Văn nhìn chằm chằm Diệp Lăng Phi uống nước, mãi cho đến khi Diệp Lăng Phi đăt chai nước xuống, Mộ Văn mới không nhìn nữa.
Diệp Lăng Phi lại không chú ý đến động tác nhỏ đó của Mộ Văn, hắn lại hút thuốc, rồi sau đó vứt điếu thuốc xuống nền nhà, lấy chân dẵm lên, Diệp Lăng Phi nói với Mộ Văn:
- Tôi thấy tôi không cần thiết phải ở lại đây nữa.
Diệp Lăng Phi nói rồi định đứng lên đi, đúng lúc đó Mộ Văn đột nhiên nói:
- Satand, lẽ nào anh không muốn nói chuyện với tôi sao?
Diệp Lăng Phi nghe Mộ Văn nói câu đó xong, đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó hắn lắc đầu nói:
- Satand? Tôi không biết cô nói gì, tôi còn có việc, không có thời gian ở đây nói linh tinh với cô.
Diệp Lăng Phi nói rồi đứng dậy, đúng lúc đó Mộ Văn đột nhiên lạnh lùng nói:
- Anh là người cầm đầu tổ chức hỏa quân Lang Nha, Satand.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.