Chương trước
Chương sau
- Chờ chút đã!
Những lời này được nói bằng tiếng Pháp. Ở đây ngoại trừ cô bé tóc ngắn một người nghe hiểu tiếng Pháp, những người còn lại đều không hiểu, ngay cả gã đàn ông họ Hoàng ăn nói mười phần ngang ngược kia cũng không hiểu tiếng Pháp. Diệp Lăng Phi đương nhiên là biết tiếng Pháp rồi, sau khi nghe thấy câu kia, Diệp Lăng Phi ngây ngẩn cả người. Đối với hắn, giọng nói này rất là quen thuộc, đến lúc hắn nhìn thấy rõ tướng mạo của gã đàn ông vừa xoay mình lại, Diệp Lăng Phi lùi về phía sau một bước, cả người căng thẳng, ánh mắt nhanh chóng đảo qua bốn phía xung quanh một vòng, xem ra là chuẩn bị chạy trốn. Dã Thú vừa nhìn thấy người đàn ông kia, lập tức mở miệng dùng tiếng Pháp mắng liên hồi:
- Sean, tên khốn kiếp này, còn dám đến nơi đây sao!
Dã Thú tay phải rút dao găm từ bên hông ra, tuy Diệp Lăng Phi không cho Dã Thú mang súng lục theo, nhưng cũng không nói Dã Thú không thể mang theo dao găm, tên Dã Thú này chung quy vẫn cảm thấy nếu ra ngoài không mang theo chút “hàng” thì trong lòng không yên, vậy nên hắn cầm theo một thanh chủy thủ. Vừa thấy gã đàn ông kia, hắn liền rút dao ra, thanh chủy thủ lóng lánh hàn quang vừa rút ra, mọi người ở đây đều bị dọa sợ cứng người. Ngay cả Triệu Đào cũng không nghĩ đến sự tình lại xảy ra biến hóa như thế này. Sean vừa thấy Dã Thú rút dao ra, hắn liền vươn hai tay, ý bảo mọi người ở đây không cần kinh hoảng.
- Chúng ta đã lâu không gặp rồi, tôi cũng không nghĩ tới có thể gặp lại anh ở chỗ này, à, tôi nhớ ra rồi, đã có người nhắc tôi, bây giờ chúng ta không phải là địch mà là bạn bè. Diệp tiên sinh, tôi muốn tâm sự với anh một chút, được không?
- Lão đại, đừng tin lời của tên khốn khiếp này, để em giết chết tên khốn này ngay tại đây, đỡ cho hắn lại giăng bẫy chúng ta lần nữa!
Dã Thú tựa hồ ghi hận trong lòng với Sean, Diệp Lăng Phi nhìn thoáng qua Sean, khoát tay với Dã Thú, hắn dùng tiếng Pháp nói:
- Sean, chúng ta tất nhiên có thể nói chuyện, tuy nhiên trước đó, tôi hy vọng có thể biết một chuyện!
- Anh muốn biết một chuyện? Rốt cuộc là chuyện gì?
Sean hỏi.
- Là ai nói cho ông biết tôi ở chỗ này!
Diệp Lăng Phi nhìn Sean, miệng nói:
- Vấn đề này rất quan trọng!
Sean nở nụ cười, hắn không trả lời ngay, mà cất bước đi về phía Diệp Lăng Phi. Dã Thú cầm chặt lấy chủy thủ trong tay, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sean, Diệp Lăng Phi quay sang Dã Thú, phân phó:
- Dã Thú, không có vấn đề gì. Buông dao xuống đi, anh biết rõ hắn không dám làm xằng làm bậy ở chỗ này đâu.
Dã Thú vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, chủy thủ cầm trong tay cũng buông lỏng ra. Sean đi tới trước mặt Diệp Lăng Phi, thấp giọng nói:
- Chúng tôi đang hợp tác với tổ chức tình báo của quốc gia này, vì đối phó tổ chức lính đánh thuê Khoa Nhung Hỏa Diễm, Satan, tin tức về việc anh ở chỗ này đối với chúng tôi mà nói đã không tính là bí mật gì rồi, nếu như anh muốn hiểu rõ toàn bộ chuyện này, tôi thấy tốt nhất chúng ta nên tìm một chỗ từ từ mà trò chuyện, tôi tin là anh cũng không hy vọng có nhiều người nữa biết được bí mật của mình!
Sau khi Diệp Lăng Phi nghe được những lời này của Sean, hắn gật đầu, nói:
- Sean, ông nói đúng, vậy được, tôi sẽ cho ông một cơ hội, tôi rất muốn nghe một chút xem ôngi sẽ mang đến cho tôi tin tức kinh người gì đây!
- Ừm, anh có thể yên tâm, tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu!
Sean sau khi nói xong, quay mặt về phía mỹ nữ tóc ngắn kia, dùng tiếng Pháp nói:
- Tôi muốn nói chuyện một mình với Diệp tiên sinh, xin mời những người khác ra ngoài một chút!
Mỹ nữ tóc ngắn kia nghe được những lời này của Sean rồi. Hơi ngẩn người, cô không chắc chắn, hỏi lại:
- Ý của ông là tất cả chúng tôi đều đi ra ngoài, ngươi muốn nói chuyện riêng cùng với người đàn ông này ngay tại đây?
- Đúng vậy!
Sean gật đầu, nói:
- Ý của tôi chính là như vậy!
- Ông chờ một chút, tôi cần thương lượng chút đã, Sean tiên sinh, tôi hy vọng ông có thể hiểu được, đây không phải là nước Pháp, ông chỉ là người hợp tác với chúng tôi, chỗ này là do chúng ta làm chủ!
Sau khi mỹ nữ tóc ngắn kia nói xong, cô ta đi tới trước mặt gã đàn ông họ Hoàng, nói thầm vào tai tên kia một lúc, chỉ thấy gã đàn ông họ Hoàng kia dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang phía Diệp Lăng Phi, rồi lại thấy hắn nói vào bên tai mỹ nữ tóc ngắn mấy câu, sau đó mỹ nữ tóc ngắn gật gật đầu.
- Sean tiên sinh, chúng ta cho rằng ở đây tốt nhất là......!
Ngay lúc mỹ nữ tóc ngắn kia còn chưa dứt lời, Sean đã ngắt lời nói:
- Mộ tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể hiểu cho, lần này chúng tôi hợp tác với các cô chỉ là bởi vì nơi này là lãnh thổ đất nước các người, dù là không có các người trợ giúp, chúng tôi cũng có thể đơn độc hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng mà vì thể diện của các cô, chúng ta mới chủ động đưa ra yêu cầu cùng hợp tác, nếu như các cô cứ khăng khăng muốn làm như vậy, vậy thì xin lỗi, chúng tôi không muốn tiếp tục hợp tác nữa!
- Sean tiên sinh, tôi cho rằng ngài có chút hiểu lầm rồi!
Mỹ nữ tóc ngắn kia vừa nghe được một tràng những lời đầy cường ngạnh này của Sean, cô vội vàng giải thích nói:
- Chuyện này có chút hiểu lầm, ý kiến của chúng tôi là nếu như có chúng tôi ở đây thì sẽ tiện cho việc trao đổi giữa hai người, nhưng nếu như ông muốn chúng tôi ở đây nữa, chúng tôi cũng sẽ không lưu lại. Được rồi, chúng tôi sẽ dựa theo yêu cầu của ông, chỉ là, Sean tiên sinh, tôi hy vọng chúng ta có thể chia sẻ tình báo, có tình báo gì thì ông nên chia sẻ vớ chúng tôi!
- Điều này tôi biết, cô có thể yên tâm!
Sean nói.
Mỹ nữ tóc ngắn kia xoay người, đối với gã đàn ông họ Hoàng kia nói thêm vài câu, gã kia nhíu nhíu mày, giống như đang cân nhắc gì đó, rồi lập tức thấy hắn quay sang nói với Triệu Đào:
- Triệu cục trưởng, chúng ta đi ra ngoài trước đã!
Triệu Đào không hiểu tiếng Pháp, cũng không biết vừa rồi cô gái kia cùng gã người Pháp đó đã nói những gì, chẳng qua, Triệu Đào nhận được mệnh lệnh chính là phối hợp những người này vô điều kiện, hắn không có tiếp tục hỏi thêm gì nữa, dẫn theo người rời khỏi phòng họp. Mỹ nữ tóc ngắn cùng gã đàn ông kia cũng cất bước đi ra khỏi phòng họp, sau khi đóng cửa phòng họp, gã đàn ông kia gọi cô gái sang một bên, thấp giọng nói:
- Mộ Văn, rốt cuộc cái tên người Pháp kia muốn làm gì?
- Tôi cũng không rõ lắm!
Mỹ nữ tóc ngắn được gọi là Mộ Văn kia liếc mắt nhìn gã đàn ông họ Hoàng, rồi lại nói:
- Theo ý tôi thì người đàn ông tên là Diệp Lăng Phi kia không đơn giản. Hoàng Việt, anh đã xem qua tư liệu của người kia chưa?
- Xem thì xem qua rồi, nhưng kết quả sẽ khiến cô rất giật mình, hồ sơ ở trong nước của kẻ được gọi là Diệp Lăng Phi này khuyết thiếu một bộ phận, chỉ có thể tra được tư liệu mười tám năm trước của hắn, phần phía sau, chính là tư liệu từ khi hắn về nước rồi. Tôi đã từng nỗ lực đi điều tra những tư liệu mà hắn còn thiếu, nhưng….!
Hoàng Việt nói đến đây, hạ giọng, ghé sát môi vào bên tai Mộ Văn, thấp giọng nói:
- Nhưng đoạn tư liệu này là bí mật cấp cao, ngay cả tôi cũng không thể tiếp cận, tôi hoài nghi có người đã lấy số hồ sơ này đi, hồ sơ bây giờ cũng chỉ là giả mạo mà ra, giống như là chúng ta vậy....!
- Anh nói hắn... hắn cùng chúng ta giống nhau!
Mộ Văn vừa nghe được những lời này của Hoàng Việt, liền lấy làm kinh hãi, cô ta quay sang nhìn Hoàng Việt, nói:
- Anh thực sự nghĩ như vậy sao? Hắn là một gã đặc công!
- Tôi cũng không biết, chỉ là, thân phận của hắn rất khả nghi, tên Sean kia kiên quyết muốn hắn tham gia vào chuyện này, bản thân việc này cũng rất đáng ngờ, tại sao Sean lại quen biết hắn, trông bộ dạng lúc nói chuyện giữa Sean và tên Diệp Lăng Phi kia, hình như trong quá khứ giữa hai người này có chút chuyện không vui, nhưng Sean lại vẫn kiên quyết muốn gặp Diệp Lăng Phi. Nói cách khác Sean biết quá khứ của gã tên là Diệp Lăng Phi này, nếu như Diệp Lăng Phi không phải một gã đặc công, làm sao lại quen được với Sean, điều này làm cho người khác cảm thây không thể hiểu được vì sao, không phải sao?
Mộ Văn gật đầu, nói:
- Theo quan điểm đó thì thân phận của người tên là Diệp Lăng Phi này quả là rất khả nghi, nhưng Sean luôn giữ kẽ với chúng ta, chúng ta cũng không biết rõ tình huống cụ thể của Diệp Lăng Phi, nếu như.....!
Mộ Văn nói đến đây, sắc mặt bỗng nhiên trở nên ảm đạm, Hoàng Việt nhìn về phía Mộ Văn, hắn đưa tay vỗ vỗ vai Mộ Văn vai, nói:
- Đừng suy nghĩ nữa, đều là chuyện quá khứ rồi, hẳn là cô phải hiểu, những người như chúng ta không thể hưởng thụ cuộc sống bình thường giống như những người khác, nếu như cô muốn theo đuổi tình yêu, cô sẽ phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm. Mộ Văn, tôi đã nói với cô rồi, bây giờ tôi và cô là cộng sự, cô có chuyện gì có thể kể cho tôi, tôi sẽ toàn lực giúp cô, chí ít là khiến cô cảm thấy cô là một người...!
Hoàng Việt nói đến đây, đưa môi về phía Mộ Văn, nhưng Mộ Văn lại đẩy hắn ra, cô xin lỗi, nói:
- Hoàng Việt, tôi không thể nào giống như anh đươc,người khác hư tình giả ý, coi tất cả chuyện này như là diễn kịch, còn tôi lại không muốn như vậy, chí ít là sau khi trải qua chuyện kia, tôi phát hiện tôi không nên có cảm tình với người khác mới tốt, nếu không, sẽ hại chết đối phương!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.