Diệp Lăng Phi sau khi nghe Bạch Tình Đình nói vậy, cười nói:
- Tình Đình. Có cái gì đáng sợ chứ!
- Sao không sợ chứ!
Bạch Tình Đình chu môi. Nói:
- Em đâu có to gan như anh đâu, cái gì cũng không sợ hết.
Chu Hân Mính lúc này nói:
- Được rồi. Ông xã, đừng nói nữa, chúng ta xuống lầu ăn cơm thôi!
Diệp Lăng Phi và Chu Hân Mính, Bạch Tình Đình đi xuống lầu, đợt vừa xuống lầu thì thấy Suzu Yamakawa và Minako vẫn còn ngồi trên ghế sô fa ở phòng khách, Diệp Lăng Phi gọi:
- Tôi nói nè hai vị, phải ăn cơm rồi, hai người cũng đừng có ngồi ở đó nữa.
Suzu Yamakawa và Minako đối diện với thức ăn ngon của Trung Quốc, xem ra rất có khẩu vị. Diệp Lăng Phi nhìn tướng ăn của hai người, nhịn không được lắc lắc đầu. Miệng than thở nói:
- Nhật Bản chung quy vẫn là một tiểu quốc a. Đồ ăn đâu có phong phú như của Trung Quốc a!
- Ông xã, ngươi nói bậy gì thế hả!
Bạch Tình Đình nói.
- Người Nhật Bản thích ăn món ăn của Trung Quốc!
- Đương nhiên thích ăn rồi, món ăn Trung Quốc ngon như vậy, người Nhật Bản thì chỉ có biết ăn cá kình gì gì đấy, cá kình đó có ngon lành gì đâu chứ. À, còn có cá lát sống, anh thật chẳng thể hiểu nổi, mấy thứ đó thật sự ăn ngon đến vậy sao!
Diệp Lăng Phi nói.
Bạch Tình Đình cười duyên nói:
- Ông xã, đừng nói nữa, ăn cơm đi!
Chờ sau khi ăn cơm xong, Diệp Lăng Phi, Suzu Yamakawa và Minako đến phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524790/chuong-1102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.