Diệp Lăng Phi cùng Chu Hân Mính trở về biệt thự. Chờ sau khi bọn họ trở về thì thấy mẹ Chu Hân Mính đã xuống lầu. Chu Hân Mính đi qua, nhắc với mẹ cô hôm nay đi biển chơi. Mẹ của Chu Hân Mính thì lo lắng cho sức khỏe của Chu Hân Mính, nhưng bà thấy biểu hiện của Chu Hân Mính rất muốn đi nên bà cũng đã đồng ý.
Diệp Lăng Phi lên lầu, lúc hắn trở về phòng ngủ thì thấy Bạch Tình Đình còn nằm ngủ ở trên giường. Bạch Tình Đình thay đổi tư thế ngủ, thoạt nhìn không có ý định dậy gì cả. Diệp Lăng Phi đến bên giường, cúi lưng xuống, sát miệng đến bên tai của Bạch Tình Đình, thấp giọng gọi:
- Bà xã, dậy thôi.
Gọi liên tiếp hai tiếng, Bạch Tình Đình mới biếng nhác mở hé đôi mắt, mơ mơ màng màng nói:
- Ông xã, mấy giờ rồi?
- Sắp tám giờ rồi đó.
Diệp Lăng Phi nói.
- Bà xã. Đừng ngủ nữa. Ngoan, dậy thôi.
Diệp Lăng Phi dỗ dành Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình đưa hai cánh tay trắng như tuyết ra ôm chặt lấy cổ của Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi hai tay ôm lấy Bạch Tình Đình, bồng Bạch Tình Đình từ trên giường ngồi dậy.
Cái chăn đắp trên người Bạch Tình Đình tuột xuống. Lộ ra phần thân trên trắng như tuyết của Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình dụi dụi mắt, dịu dàng nói:
- Ông xã. Buồn ngủ quá đi à, làm gì phải dậy sớm như vậy chứ, em thật sự muốn ngủ thêm một lúc nữa.
- Bà xã, dậy đi, giờ sắp đến tám giờ rồi.
Diệp Lăng Phi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524787/chuong-1099.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.