Diệp Lăng Phi dẫn Laura và Ann ra khỏi biệt thự. Khi đi tới hậu hoa viên của biệt thự, Diệp Lăng Phi dừng lại, nhìn hai thiếu nữ sinh đôi có dáng vẻ như tinh linh đang đứng trước mặt mình, nói: - Nào lại đây, để tôi thử thân thủ của các cô thế nào, xem dạo này các cô đã học được cái gì từ chỗ Angel? Diệp Lăng Phi hai tay tùy ý buông thõng xuống, không hề có bất luận một chút phòng bị gì, chỉ dùng ánh mắt nhìn về phái hai thiếu nữ sinh đôi đứng đối diện mình. Laura và Ann nhìn nhau, hai người lập tức nắm tay thành quyền, bày ra một tư thế chuẩn bị tấn công. Trong con mắt của Diệp Lăng Phi, hai chị em song sinh này đều có một bệnh chung, đó chính là thiếu đi một loại khí thế sắc bén. Loại khí thế này không phải nói đơn giản là cứ huấn luyện là có thế có được, chỉ có đích thân trải qua những cuộc chém giết tàn khốc mới có thể có được loại khí thế lăng lệ cho mình. Từ tư thế công kích mà Laura và Ann bày ra có thể thấy, hai cô thiếu nữ này quả thật đã trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc, nhưng những thứ huấn luyện này lại tập trung chủ yếu vào chuyện chế phục địch nhân chứ không phải làm thế nào để cho kẻ địch nhận một kích trí mạng. Từng cử động, từng hơi thở, những thứ này người ngoại đạo nhìn qua thì không thấy có gì đặc biệt, nhưng dưới con mắt người trong nghề nó lại có thể phản ánh suy nghĩ, nội tâm của đối thủ. Loại tư thế giết người nhìn qua thì có vẻ hơi tùy tiện, nhưng một khi phát động công kích thì lại mãnh liệt như hổ dữ, nhanh như chim ưng, ngay lập tức có thể đánh hạ địch thủ, không để cho đối thủ có bất kì một cơ hội nào để đánh trả. Nhưng hai chị em sinh đôi trước mặt lại không hề khiến cho Diệp Lăng Phi có loại cảm giác này. Ngay lúc này, Laura và Ann quát lên một tiếng, hai người một tả một hữu, đều tự mình vung nắm đấm công kích Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi vẫn không hề động thủ, chờ tới lúc song quyền của hai chị em song sinh đánh tới chỗ mình. Diệp Lăng Phi mới nhanh chóng vung hai tay lên, nắm lấy cổ tay của hai cô gái, sau đó kéo một cái, hai nữ vệ sỹ đã bị Diệp Lăng Phi kéo đi. Thân hình Diệp Lăng Phi mau chóng lui về phía sau, hai cô gái chỉ có thể chạy theo đà kéo của Diệp Lăng Phi mà thôi. - Ngã! Cùng với tiếng quát của Diệp Lăng Phi, Laura và Ann thoáng cái bổ nhào tới dưới chân Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không làm gì nữa, cúi đầu, nhìn hai cô thiếu nữ đang ngã dưới đất, lắc đầu, nói: - Lại một lần nữa! Laura và Ann lồm cồm bò dậy, lần này hai cô cũng đã học khôn rồi, không chỉ xuất thủ đơn thuần mà di chuyển vây lấy Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi trên mặt vẫn mang theo nụ cười, đứng bất động, nhưng ánh mắt của hắn thì lại dõi theo hai cô gái, ngay lúc Laura và Ann tự cho là đã tìm được điểm yếu của Diệp Lăng Phi để xuất thủ cũng là lúc Diệp Lăng Phi động thủ. Bịch, bịch! Diệp Lăng Phi mới đánh ra hai quyền. Laura và Ann đã bị Diệp Lăng Phi đánh ngã trên mặt đất. Diệp Lăng Phi vừa lắc đầu, vẫy tay hỏi: - Đứng dậy! Laura và Ann lại đứng lên, nhưng không lâu sau lại bị Diệp Lăng Phi đánh ngã ra đất. Sau đó Diệp Lăng Phi lại ngoắc ngoắc tay, bảo Laura và Ann đứng lên. Hai chị em sinh đôi không biết đã bị Diệp Lăng Phi đánh ngã bao nhiêu lần nữa, mỗi lần Diệp Lăng Phi cũng không dám dùng toàn lực, chỉ chị dùng độ bốn năm phần sức lực, dù vậy, hai cô gái cũng đã không chịu nổi rồi, cuối cùng Laura và Ann nằm trên mặt đất, không thể đứng dậy được nữa. Diệp Lăng Phi thấy hai cô gái thực sự không thể đứng dậy được nữa, hắn đi tới bên người họ, vươn hai tay nắm lấy thắt lưng của Laura và Ann, đỡ hai chị em sinh đôi này dậy, sau đó mới nhấc hai người đi ra trước cái ghế dài trong hậu hoa viên, đặt hai cô ngồi xuống. Diệp Lăng Phi ngồi giữa hai người, tay hắn ôm hai vòng eo thon nhỏ, kéo hai cô thiếu nữ dựa vào người mình. Vừa rồi Diệp Lăng Phi ra tay không nặng lắm, nhưng hai cô thiếu nữ cứ liên tục bị đánh ngã, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Nếu như không phải Diệp Lăng Phi ôm hai cô, chắc Laura và Ann cũng đã ngã ra rồi. Lúc này, hai cô hổn hển thở dốc, bộ ngực phập phồng cực kỳ mãnh liệt. Tuy là hai chị em sinh đôi này vẫn còn khá nhỏ, bộ ngực của hai cô cũng đã lớn hơn rất nhiều so với người phương Đông, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn tràn đầy ý vị mê người. Diệp Lăng Phi ôm eo hai cô gái, cười nói: - Cảm giác thế nào, có muốn tiếp tục thử một lần nữa không? - Không cần đâu! Laura chu cái miệng nhỏ nhắn ra, thở hồn hển, nói: - Tôi không phải là đối thủ của anh! Ann cũng phụ họa: - Chúng tôi từ chỗ Alice tiểu thư đã biết về quá khứ của anh rồi, chúng tôi đánh không lại anh! - Chỉ mới như vậy mà đã chịu thua rồi à, hai người các cô như thế này thì làm sao mà bảo vệ cho Alice được! Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, nói: - Angel quả thực làm tôi quá thất vọng, tôi còn tưởng rằng Angel sẽ huấn luyện các cô thật thôi, bây giờ kiểm tra, Angel căn bản là không coi chuyện của các cô vào đâu, không hề huấn luyện các cô tử tế. Có muốn tôi huấn luyện cho các cô không? - Anh huấn luyện chúng tôi ư? Huấn luyện như thế nào? Laura hỏi. - Đương nhiên là huấn luyện tàn khốc nhất rồi! Diệp Lăng Phi nói. - Tôi dành thời gian dạy các cô những kỹ thuật giết người đơn giản nhất, nhưng trước hết tôi có một yêu cầu, sáng nào các cô cũng phải dạy sớm để chạy bộ với tôi! - OK! Laura và Ann gật đầu. - Được rồi, chúng ta cứ quyết định như vậy nhé! Diệp Lăng Phi nói. - Nhớ đó, sáng nào cũng phải dậy sớm chạy bộ, ít nhất phải 2 cây số, nếu như có hôm nào đó tôi vắng mặt, các cô cũng phải tự giác hoàn thành khối lượng huấn luyện, chuyện này có thể làm được không? - Có thể! - Vậy thì tốt rồi! Diệp Lăng Phi cười nói. - Xét một cách toàn diện, ở tuổi của các cô mà đã có thân thủ cỡ này đã là rất khá rồi! Laura thở hổn hển một trận, sau đó quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi: - Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không? - Có vấn đề gì vậy? Diệp Lăng Phi hỏi. - Anh và tiểu thư nhà chúng tôi có quan hệ như thế nào? Laura nháy mắt, hỏi: - Tôi vẫn không hiểu được Alice tiểu thư và anh có quan hệ như thế nào, tôi cảm thấy hai người rất thân cận, nhưng cũng cảm thấy hai vị tiếp xúc với nhau không nhiều lắm! - Cô không biết thì tốt hơn! Diệp Lăng Phi cười nói. - Nếu như cô biết chuyện này thì chỉ phiền phức thêm cho cô mà thôi, các cô phải hiểu rõ trách nhiệm của mình, đó là bảo vệ Alice. Các cô cầm tiền của các cô, không cần phải nhúng tay vào việc riêng tư của đối tượng mình cần bảo vệ. Các cô hẳn là hiểu rõ những quy tắc này, không cần tôi phải nhắc nhở, đương nhiên, nếu như cô cảm thấy hiếu kỳ, có thể giao ra thù lao tướng ứng để đổi lấy tin tức tình báo mà cô thấy hứng thú. Có muốn tôi báo cho Alice trừ tiền lương tháng này của cô đi, sau đó sẽ nói cho cô biết quan hệ giữa tôi và Alice là như thế nào không? - Không cần đâu! Laura vừa nghe Diệp Lăng Phi nói như vậy, vội vàng xua tay, nói: - Tôi không hỏi nữa! - Như vậy thì tốt rồi! Diệp Lăng Phi cười nói. - Các cô biết được càng ít chuyện, như vậy càng có lợi cho các cô! Diệp Lăng Phi vừa dứt lời, điện thoại của hắn bỗng đổ chuông. Diệp Lăng Phi từ trên người lấy điện thoại di động ra, nhận điện thoại, điện thoại là của Bạch Tình Đình gọi tới. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng Bạch Tình Đình muốn gặp mình nên mới gọi điện thoại, chờ sau khi liên lạc được, Diệp Lăng Phi mới biết Bạch Tình Đình gọi điện thoại cho hắn là bởi vì chuyện mấy bức ảnh. Diệp Lăng Phi thật không ngờ Bạch Tình Đình lại nhận được ảnh chụp hắn và Lý Khả Hân ở trước cửa quán bar, lần trước có người đã đưa mấy bức ảnh đó cho Bạch Tình Đình, nhưng Bạch Tình Đình không chú ý đến. Từ sau chuyện lần trước, số lần Diệp Lăng Phi gặp gỡ Lý Khả Hân đã ít đi rất nhiều, lại càng không phải nói đến chuyện bị chụp ngay trước cửa quán bar. - Ông xã, những bức ảnh lần này giống hệt như lần trước! Bạch Tình Đình nói. - Theo em nghĩ thì có lẽ vẫn là người lần trước đưa tới đây! - Tình Đình, em đã hỏi những nhân viên ở bên dưới là người nào đưa tới không? Diệp Lăng Phi hỏi. - Em đã hỏi qua rồi, người đàn ông đó cũng không nói gì tên của anh ta là gì! Bạch Tình Đình nói. - Chỗ chúng ta có bố trí camera, đã quay lại hình ảnh của người đàn ông này, chỉ là hình ảnh không được rõ nét lắm, ông xã, anh có muốn đến xem không? - Đương nhiên là anh muốn qua bên đó rồi, anh muốn xem rốt cuộc tên khốn này là ai! Diệp Lăng Phi nói. - Bà xã, bây giờ anh lập tức tới chỗ em! Sau khi dập máy. Diệp Lăng Phi buông Laura và Ann ra, đứng lên, nói: - Hai cô đã có thể đứng lên được hay chưa? - Được rồi! Laura và Ann vừa nói vừa đứng dậy. Diệp Lăng Phi thấy Laura và Ann có thể đứng được rồi, cũng không nhiều lời nữa, chỉ nói: - Các cô quay về khu biệt thự nói với Alice một tiếng, tôi có chuyện phải đi trước rồi, về chuyện bao giờ các cô quay về, quay về bằng cách nào, đó là chuyện của các cô rồi, đã biết chưa? Diệp Lăng Phi dặn dò Laura và Ann xong, không quay về biệt thự mà đi thẳng tới chỗ xe mình, mở cửa bước lên xe. Diệp Lăng Phi lái xe chạy tới tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, sau đó đi thẳng tới phòng giám sát. Lúc hắn tới nơi, Bạch Tình Đình đang ngồi trong phòng giám sát xem xét đoạn băng ghi lại hình ảnh lúc đó. Bạch Tình Đình đã xem đi xem lại rất nhiều lần, cũng không thể nhìn rõ tướng mạo của người đàn ông kia. Người đàn ông đó đội một cái mũ lưỡi trai màu trắng, còn đeo thêm một cái kính, căn bản là không thể nhìn rõ được gương mặt. Diệp Lăng Phi đi vào, ngồi xuống bên cạnh Bạch Tình Đình. Ánh mắt hắn chuyển đến người đàn ông hiện lên trong đoạn băng. Bởi vì không thấy rõ tướng mạo của người đàn ông kia, Diệp Lăng Phi cũng không có cách nào xác nhận người đàn ông đó là ai. Nhưng Diệp Lăng Phi lại cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra là người nào. - Ông xã, anh có nhận ra người đàn ông đó là ai không? Bạch Tình Đình hỏi. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói: - Không thấy rõ được tướng mạo của người này, anh cũng không đoán được người đàn ông đó là ai, chỉ là anh vẫn không rõ lắm vì sao hắn ta lại muốn đưa ảnh chụp anh cho em? Bạch Tình Đình liếc nhìn Diệp Lăng Phi, nói: - Ông xã, chờ sau khi anh xem xong, chúng ta ra ngoài ăn trưa nhé, đến lúc đó hai chúng ta sẽ tâm sự một phen! - Tâm sự với anh ư? Diệp Lăng Phi sửng sốt, lập tức gật đầu, nói: - Được rồi, chờ anh xem một lát đã! Diệp Lăng Phi ngồi trong phòng giám sát xem mấy lần, vẫn không thể nhận ra được người trong đó là ai. Thấy bây giờ cũng đã đến giờ ăn cơm trưa rồi, Diệp Lăng Phi đành phải tạm thời để đó, rời khỏi phòng giám sát. Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi đi ra khỏi tập đoàn Quốc Tế Thế Kỷ, hai người không lái xe. Bạch Tình Đình khoác tay Diệp Lăng Phi, đi bộ đến một nhà hàng ở gần đó. Bây giờ là thời gian ăn cơm trưa, trong nhà hàng cũng đã có không ít người đang dùng bữa. Bạch Tình Đình đứng trước cửa nhà hàng, có vẻ hơi chần chừ, nói: - Ông xã, không thì chúng ta đi ăn cơm Tây đi, có lẽ khách trong tiệm cơm Tây sẽ ít hơn! - Bà xã, nhiều người thì có gì mà phải sợ chứ, nhiều người lại càng náo nhiệt! Diệp Lăng Phi đưa tay vỗ vỗ mông Bạch Tình Đình, nói: - Đi thôi, em chỉ cần tập trung ăn là được, những chuyện khác để anh làm cho! Diệp Lăng Phi dẫn Bạch Tình Đình đi lên tầng hai nhà hàng tìm một bàn trống. Sau khi hai người an vị. Diệp Lăng Phi gọi người bán hàng tới, gọi ba món ăn cùng với hai chai bia. Người bán hàng đưa bia lên cho Diệp Lăng Phi trước. Diệp Lăng Phi mở một chai bia, cầm lấy một cái cốc, rót đầy bia vào trong cốc đó, tiện tay đặt chai bia sang một bên, nói: - Bà xã đại nhân, không phải chiều nay em còn phải đi gặp nhạc phụ đại nhân sao, không nên uống rượu thì tốt hơn! Bạch Tình Đình cầm lấy cốc bia, oán giận nói: - Anh không cho em gọi đồ uống, còn không cho em uống bia nữa à! Vừa nói, Bạch Tình Đình vừa cầm lấy chai bia rót cho mình nửa cốc, sau đó đặt chai bia sang một bên. Diệp Lăng Phi tay cầm cốc bia, một ngụm uống cạn cả cốc, sau đó lại rót đầy cốc mới, lúc này mới đặt hai tay lên bàn, nói với Bạch Tình Đình: - Bà xã, dạo gần đây chúng ta ít ăn cơm cùng nhau như thế này! - Đó là do anh bận rộn! Bạch Tình Đình nhấp nhấp một chút bia, sau đó lại hướng ánh mắt về phía Diệp Lăng Phi, nói: - Ông xã, em cảm thấy những người phụ nữ bên cạnh anh càng ngày càng nhiều, cái cô vợ này trong lòng anh càng lúc càng chẳng có địa vị gì! Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi mở miệng định nói, cô khoát khoát tay ngăn lại, nói: - Ông xã, tạm thời anh đừng nói gì, để em nói trước đã! Bạch Tình Đình vừa nói vừa giơ tay trái trước mặt Diệp Lăng Phi, năm ngón tay xòe ra, tay phải Bạch Tình Đình vừa đếm ngón tay vừa nói: - Hân Mính thì bỏ qua. Hân Mính đã là vợ anh rồi, bỏ qua. Người thứ nhất là Trương Lộ Tuyết, ông xã, anh đừng nói với em là giữa anh và Trương Lộ Tuyết không có gì, chuyện của hai người em đều biết hết cả rồi, chẳng qua em không nói ra mà thôi. Trương Lộ Tuyết dù sao cũng đã từng mang thai đứa con của anh, em chấp nhận. Người thứ hai là Lý Khả Hân, điều này không oan uổng cho anh phải không! Người thứ ba là Angel, chỉ là gần đây em rất ít gặp Angel. Người thứ tư...! Bạch Tình Đình thống kê lại mấy người phụ nữ của Diệp Lăng Phi, một hơi đếm ra sáu người, trong đó bao gồm cả Vu Tiêu Tiếu. Diệp Lăng Phi vẫn giữ nụ cười trên mặt, chờ Bạch Tình Đình nói xong. Bạch Tình Đình đếm hết, cô cầm lấy cốc bia, uống một ngụm lớn, sau đó đặt cốc bia xuống, nói với Diệp Lăng Phi: - Ông xã, anh chơi bời bên ngoài thế nào em mặc kệ, nhưng anh không được phép để những người phụ nữ đó ảnh hưởng đến em và Hân Mính, yêu cầu này của em không quá đáng chứ! Diệp Lăng Phi nắm lấy tay Bạch Tình Đình, nói: - Tình Đình, em đừng uống nữa, em say rồi! Bạch Tình Đình khẽ lắc đầu, nói: - Ông xã, em chưa say, có một số chuyện em muốn nói với anh, đến giờ vẫn cứ để trong lòng làm em thấy hơi khó chịu! Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng này của Bạch Tình Đình, buông tay ra, nói: - Tình Đình, em nói đi, anh đang nghe đây! Bạch Tình Đình uống hết bia trong cốc của mình, sau đó lại muốn rót thêm. Diệp Lăng Phi cầm lấy chai bia, nói: - Tình Đình, để anh rót cho em! Diệp Lăng Phi chỉ rót cho Bạch Tình Đình một phần ba cốc bia thì ngừng lại. Lần này Bạch Tình Đình không uống bia mà nhìn Diệp Lăng Phi, nói: - Ông xã, em vừa nói rồi đấy, anh chơi bời bên ngoài thế nào em mặc kệ, phải nói là em không quản được nữa rồi. Bây giờ em chỉ muốn sống hạnh phúc bên anh, làm một người vợ tốt, đó cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao em muốn mang thai đứa con của anh, em nghĩ phải có một đứa con mới có thể giữ được trái tim ông xã! Diệp Lăng Phi lại nắm lấy tay Bạch Tình Đình, nói: - Tình Đình, em đừng suy nghĩ lung tung, em là vợ anh, sao anh lại không muốn em nữa chứ, có thể là do anh dành quá ít thời gian cho em, em mới có ý nghĩ như vậy. Từ nay về sau anh sẽ ở bên em nhiều hơn! Bạch Tình Đình lắc đầu, nói: - Ông xã, anh lại không hiểu ý em rồi, em chỉ hy vọng là dù anh có trăng hoa thế nào ở bên ngoài thì cũng không nên ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta. Em hy vọng nhà chúng ta sẽ thật đầm ấm, hòa thuận. Chuyện lần này rất có Khả năng là bởi vì người phụ nữ Lý Khả Hân của anh đấy, ông xã, anh đã nghĩ chưa, rốt cuộc vì sao người đàn ông đó lại muốn đưa ảnh chụp của anh và Lý Khả Hân cho em? - Tình Đình, anh vẫn không nghĩ ra được! Diệp Lăng Phi nói. - Anh đã suy nghĩ về vấn đề này, rốt cuộc mục đích của người đàn ông đó là gì? - Là vì muốn khiến em ghen! Bạch Tình Đình nói. - Là vì muốn khiến chúng ta xảy ra mâu thuẫn, ông xã, em nghĩ là suy nghĩ của người đàn ông đó hoặc vì em hoặc vì anh, mục đích đều là muốn để cho hai chúng ta bất hòa! Bây giờ em rất ít xuất đầu lộ diện, những người từng theo đuổi em đều bị anh dọa sợ mất vía rồi! Bạch Tình Đình nói đến đây, mỉm cười nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói: - Cũng là ông xã anh lợi hại, trước đây lúc còn chưa kết hôn với anh, em có rất nhiều người theo đuổi. Khị, bây giờ nếu như anh vứt bỏ em, em cũng sẽ chẳng còn ai muốn nữa, chỉ có thể bám lấy anh thôi! - Bà xã, sao anh có thể bỏ rơi em được chứ, em đừng nói lung tung! Diệp Lăng Phi vội vàng nói. Bạch Tình Đình cười cười, cô cầm lấy cốc bia, uống một hơi hết sạch số bia trong cốc, sau đó hô: - Ông xã, rót đầy cốc cho em! Lúc này đồ ăn gọi cũng bắt đầu được mang lên. Diệp Lăng Phi cầm đũa, thúc giục Bạch Tình Đình ăn ăn thức ăn. Bạch Tình Đình ăn được vài miếng, để cốc bia xuống, nói: - Ông xã, nếu như người đàn ông đó không phải nhằm vào em, vậy nhất định là vì anh, có lẽ là cố ý đưa những bức ảnh này cho em xem, mục đích đơn giản là muốn để hai ta bất hòa, khiến anh sống không hạnh phúc! Mấy câu nói của Bạch Tình Đình đã nhắc nhở Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy Bạch Tình Đình phân tích rất đúng, nhưng rốt cuộc người đàn ông này là ai? Bỗng nhiên, Diệp Lăng Phi nghĩ tới một người, đó chính là Lưu Hải. Khi nãy Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy vóc dáng của người đàn ông đó nhìn rất quen mắt, hình như là đã gặp qua ở nơi nào rồi. Hắn và Lưu Hải đã lâu không gặp nhau rồi, cảm hình như là vóc dáng người đó cũng na ná như Lưu Hải, nhưng mà hắn cũng không dám khẳng định chắc chắn. Lưu Hải vẫn đang bị liệt, mà người đàn ông đó lại đu lại bình thường, không phải là Lưu Hải. Diệp Lăng Phi lại nhớ ra lần trước Lý Khả Hân đã từng đề cập qua, bây giờ Lưu Hải đang điều trị, chẳng lẽ là Lưu Hải đã trị khỏi bệnh rồi. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây, hắn đứng lên, nói với Bạch Tình Đình: - Bà xã, anh đi vệ sinh một lát! Diệp Lăng Phi đi đến nhà vệ sinh, lập tức lấy di động ra gọi cho Lý Khả Hân. Khi Lý Khả Hân vừa nghe máy, Diệp Lăng Phi đã hỏi: - Khả Hân, tình hình Lưu Hải bây giờ ra sao rồi? Lý Khả Hân không rõ ý tứ của Diệp Lăng Phi, cô nói: - Anh hỏi chuyện này làm gì? - Khả Hân, em đừng hôi nguyên nhân vội. Em nói cho anh biết đã, bây giờ Lưu Hải có thể đi lại được hay không? - Anh ấy không thể đi lại được! Lý Khả Hân nói. - Hai ngày trước em còn đi thăm, bây giờ anh Đại Hải vẫn còn bị liệt, phương pháp trị liệu của ông thầy thuốc trung y kia vẫn chưa có tác dụng!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]