Vu Tiêu Tiếu tỏ ra vô cùng ấm ức, một bộ dạng đáng thương tới tội nghiệp khiến ai nhìn thấy cũng cảm thấy thương sót. Nhưng Vu Tiêu Tiếu nói như vậy quả thật quá độc ác, mở mồm là là bảo Diệp Lăng Phi phải thiến Tưởng Nhạc Dương, để Tưởng Nhạc Dương mãi mãi không thể làm đàn ông được nữa, điều này quả thật còn độc ác hơn cả việc giết chết Tưởng Nhạc Dương. Diệp Lăng Phi cười nói:
- Nghe anh nói này, rốt cuộc cái tên Tưởng Nhạc Dương đó đã nói gì với em mà nhìn em này giận tới mức này!
- Sư phụ, anh nói xem cái tên khốn đó có thể nói được gì chứ, đúng là tên khốn kiếp, đồ độc ác, hắn ta cứ nghĩ em là dễ bắt nạt lắm đấy, đã gọi điện thoại rồi còn chưa xong chuyện, còn muốn tới tận trường tìm em, đã muốn mặt đối mặt ức hiếp em phải không. Thằng này khá, vậy em sẽ cho tên khốn đó ân hận cả đời này, để hắn nhớ rằng, em Vu Tiêu Tiếu này không dễ bị bắt nạt đâu!
Diệp Lăng Phi vỗ vỗ vai Vu Tiêu Tiếu, nói:
- Tiêu Tiếu, đừng có giận như vậy. Nếu em thật sự giận như vậy, chẳng phải đã đánh đúng tâm ý của Tưởng Nhạc Dương hay sao, em nên giữ một thái độ ôn hòa nhất, chỉ có như vậy thì mới có sức mạnh để phản kích lại Tưởng Nhạc Dương. Theo như anh thấy. Tưởng Nhạc Dương sở dĩ chọn đúng lúc này để tới Vọng Hải tìm em, là hắn nhân cơ hội bố em đang gây khó dễ cho em để trút giận lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524663/chuong-975.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.