Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân đi về quán bar, khi Lý Khả Hân nghe thấy câu nói đó của Diệp Lăng Phi, cô dừng bước, quay người lại, kỳ quái hỏi:
- Anh nói cái gì cơ. Diệp Phong biết em, còn nói là hôm qua đã gặp em sao?
- Đúng vậy!
Diệp Lăng Phi gật đầu một cái, nói:
- Đây là Diệp Phong nói với anh!
- Diệp Phong ư?
Lý Khả Hân cau mày, dường như đang nghĩ xem rốt cuộc người này là ai.
- Em cũng không nhớ là mình quen người này mà!
- Khả Hân, vậy hôm qua em có gặp phải người nào không?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Ngày hôm qua em gặp rất nhiều người mà, tất cả đều là khách hàng của em. Hôm qua thì em ở quán cà phê, a, chẳng lẽ người anh muốn nói tới là anh ta?
Lý Khả Hân nhớ tới một người người đàn ông, người đàn ông này là một khách hàng quen thuộc của quán cà phê, người này rất thích đến uống cà phê tại quán này, sau đó lại biến mất một khoảng thời gian, hôm qua Lý Khả Hân mới gặp lại vị khách cũ kia. Khi đó người khách quen này còn nói với Lý Khả Hân những lời vô cùng kỳ lạ, sau khi Lý Khả Hân kể lại việc này và tả lại tướng mạo của vị khách cho Diệp Lăng Phi nghe. Diệp Lăng Phi rất chắc chắn tên kia chính là Diệp Phong.
- Anh ta tên là Diệp Phong sao?
Lý Khả Hân nói.
- Làm sao mà anh biết được?
- Khả Hân, chuyện này thì em không cần hỏi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Không phải là anh không muốn mà là nếu nói nữa thì anh cũng không biết phải giải thích từ chỗ nào nữa, nói tóm lại, cái tên Diệp Phong chính là một kẻ khốn kiếp!
Lý Khả Hân nghe xong, “xì” một tiếng, cười nói:
- Diệp Lăng Phi, rất ít khi em nghe thấy anh mắng một người như vậy, sao em cứ cảm thấy hình như cái tên Diệp Phong kia có cừu oán với anh thì phải!
- Không chỉ có cừu oán, mà phải nói là có thâm cừu đại hận!
Diệp Lăng Phi oán hận nói.
- Đều là do tên khốn kiếp này khiến cho anh gặp phải nhiều chuyện như vậy! Khả Hân, trở về quán bar anh sẽ chậm rãi kể lại cho em.
Quán bar còn chưa mở cửa kinh doanh nhưng đã có nhân viên tạp vụ bắt đầu đi làm rồi. Lý Khả Hân và Diệp Lăng Phi đi tới gian phòng nằm phía sau quầy bar, đó là phòng nghỉ của Lý Khả Hân, bên trong ngoại trừ một dàn máy vi tính thì chỉ kê thêm một chiếc giường thôi. Lý Khả Hân đi vào trong phòng nghỉ, cô cởi áo khoác ngoài ra, chỉ mặc mỗi chiếc váy liền áo, ngồi xuống bên giường. Lý Khả Hân vừa cởi giày ra vừa hỏi:
- Không phải anh vừa nói là có chuyện muốn nói với em sao, anh mau nói đi mà, rốt cuộc là chuyện gì vậy?
-Anh không biết phải nói về người nào trước nữa!
Diệp Lăng Phi ngồi tước máy vi tính, nhìn Lý Khả Hân, nói.
- Trước tiên nói về chuyện của bà xã anh đi, sau đố hãy nói chuyện của cái tên Diệp Phong kia nữa. So với tay Diệp Phong này, em quan tâm đến chuyện của bà xã anh hơn!
Lý Khả Hân tháo giày ra, lên giường, cô mặc tất chân ngồi trên giưòng, lấy tay xoa xoa chân, nói:
- Sao anh có vẻ muốn cách xa em như vậy nhỉ, em có thể ăn được anh chắc?
- Chuyện đó nói không chừng là có đấy!
Diệp Lăng Phi nhíu nhíu mày, cố vẻ không tình nguyện đứng lên, cực kì khó khăn gian khổ ngồi xuống bên giường. Trông bộ dạng của Diệp Lăng Phi giống như là đang lo sợ bị Lý Khả Hân phi lễ vậy. Lý Khả Hân gắt giọng:
- Anh làm cái gì vậy, có phải là anh ghét em rồi đúng không, trước đây thấy em anh toàn hết hôn rồi sờ, bây giờ thì hay rồi, còn tránh em thật xa nữa!
- Không phải vậy. Khả Hân, anh có nỗi khổ trong lòng mà!
Diệp Lăng Phi nói.
- Đêm qua anh đã tiêu hao rất nhiều thế lực, sợ là bây giờ trên phưong diện chăn gối không làm em thỏa mãn!
Lý Khả Hân nở nụ cười, cô để hai chân lên đùi Diệp Lăng Phi, nói:
- Ngẫm lại cũng đúng, đêm qua anh và Bạch Tình Đình là tân hôn đại hỉ, nhất định sẽ dùng hết toàn lực mà. Nhưng mà em có một điềm nghi vấn, lẽ nào trước đây anh chưa từng phát sinh quan hệ với Bạch Tình Đình sao, đáng để anh đêm qua hưng phấn như vậy, trông bộ dạng bây giờ của anh giống như đêm qua bị hút cạn kiệt sinh lực vậy!
Diệp Lăng Phi lắc lắc đầu, khẽ thở dài, nói:
- Chuyện này nói ra thì dài lắm!
- Nào, chậm rãi kể lại đi, em rất có hứng thú nghe đó!
Lý Khả Hân vừa nói vừa cố ý dùng hai chân đè ép lên đùi Diệp Lăng Phi, nói:
- Chẳng qua là trong lúc kể chuyện đồng thời anh phải bóp chân cho em nữa, anh sẽ không ghét bỏ em, cả việc này cũng không chịu làm chứ!
- Khả Hân, em nói cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi nói.
- Sao anh lại ghét bỏ em cơ chứ, anh chỉ đang suy nghĩ nên nói với em như thế nào thôi!
Diệp Lăng Phi vừa bóp chân cho Lý Khả Hân vừa kể với Lý Khả Hân về những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, bao gồm cả chuyện với Bạch Tình Đình đêm hôm qua. Lý Khả Hân vữa nghe đã muốn cười, cô cố nén để khỏi bật cười, sau khi nghe Diệp Lăng Phi nói đêm qua hắn cùng Bạch Tình Đình đã quan hệ ít nhất ba, bốn lần. Lý Khả Hân cũng không thể nhịn cười được nữa, cô bật cười ha hả. Diệp Lăng Phi nghe thấy tiếng cười của Lý Khả Hân, lo lắng bị nhân viên tạp vụ ở bên ngoài quán bar nghe thấy được, hắn vội vàng lấy tay bịt miệng Lý Khả Hân lại, nói:
- Em làm cái gì vậy, em mà còn cười nữa là anh không kể tiếp đâu đấy!
- Em không cười, em không cười…
Lý Khả Hân vội vàng nói.
Diệp Lăng Phi rất phiền muộn bảo:
- Em đừng có nói về chuyện này nữa, anh luôn cảm thấy lúc đó mình cũng hơi độc ác, nhưng mà trong lòng anh cũng giận lắm. Em nghĩ lại xem, Tình Đình đúng ngày kết hôn với anh lại đi đưa tiền cứu mạng cho Diệp Phong, em phải anh phải nói thế nào với cô ấy bây giờ. Diệp Phong là đối Tượng mà Tình Đình thầm mến cũng không sai, nhưng đó đều là những chuyện trong quá khứ rồi, bây giờ cô ấy là bà xã của anh, dù Diệp Phong có chết đi nữa thì có bao nhiêu quan hệ tới cô ấy đâu, làm hại anh lúc đó giống như một đứa ngốc chờ cô ấy. Em bảo anh không tức giận, đó là lời nói dối, nhưng mà, anh có thể làm được gì đây, không thể nào chỉ vì chuyện này mà không cần cô ấy nữa sao, anh không làm gì được thì đành phải để buổi tối mới báo thù thôi!
Lý Khả Hân nhìn bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, không nhịn được lại muốn bật cười thành tiếng, cũng may lần này cô cố nín lại được, chờ Diệp Lăng Phi nói hết, Lý Khả Hân mới lên tiếng:
- Anh cũng không nên tức giận, Bạch Tình Đình làm như vậy chỉ có thể nói là tâm địa cô ấy quá thiện lương, cũng không chứng minh là trong lòng cô ấy có Diệp Phong, bằng không cô ấy cũng sẽ không sốt ruột gấp gáp trở về như vậy. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cô nàng Bạch Tình Đình này quả là có chút ngốc nghếch, lại chạy ra ngoài đúng vào ngày cử hành hôn lễ. Diệp Lăng Phi, em ủng hộ làm như vậy!
Lý Khả Hân nói đến đây, bỗng nhiên lại muốn cười tiếp. Diệp Lăng Phi thấy bộ dạng tươi cười của Lý Khả Hân liền ôm chầm lấy cô, bàn tay của hắn dò xét tiến vào trong váy Lý Khả Hân, ngón tay đặt ở vùng giữa hai chân cô, nói:
- Đừng tưởng rằng bây giờ anh không có sức để ăn em, em có tin là bây giờ anh vẫn có thể khiến cho em không thể rời giường được không?
- Đương nhiên là em tin, anh là ai chứ, anh là Diệp Lăng Phi, có chuyện gì mà anh không làm được!
Lý Khả Hân vươn cánh tay phải khoác lên vai Diệp Lăng Phi, đôi mắt xinh đẹp nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Em tin tưởng thì tin tưởng, nhưng mà em cùng rất muốn thể nghiệm cái loại cảm giác này, không biết không rời giường đuợc là loại cảm giác gì đây!
Lý Khả Hân vừa nói ra những lời này. Diệp Lăng Phi hừ lạnh một tiếng, nói:
- Được lắm, em mà cũng dám chơi đùa với anh thế này hả, để xem anh giáo huấn em một trận thế nào!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa thò cả tay kia vào, lập tức kéo quần lót của Lý Khả Hân xuống. Lý Khả Hân thì lại tỏ ra rất phối hợp, sau khi Diệp Lăng Phi cởi quần lót của cô ra. Lý Khả Hân còn dang hai chân ra, tỏ ra vẻ rất khinh thường, nói:
- Em không sợ anh đâu, con sói một đêm bốn lần.
Diệp Lăng Phi cúi đầu vào trong váy Lý Khả Hân. Lý Khả Hân cắn chặt răng, không để cho mình phát ra tiếng gì, đầu Diệp Lăng Phi dịch chuyển tới lui giữa hai chân Lý Khả Hân. Lý Khả Hân rốt cục không nhịn được nữa, đẩy Diệp Lăng Phi ra. Diệp Lăng Phi liếm liếm môi, đắc ý cười nói:
- Để anh xem em còn dám nói mạnh miệng nữa không!
Diệp Lăng Phi nói xong, lần thứ hai cúi đầu vào váy cô. Lý Khả Hân ngăn Diệp Lăng Phi lại, cô vươn bàn tay mềm mại của mình nắm lấy hạ thân đã vươn dậy của Diệp Lăng Phi,
- Ai da, em thật sụ không ngờ anh còn có thể ngóc đầu dậy dấy, ha ha, mục đích của em dã đạt đuợc rồi!
- Làm sao thế, quyến rũ anh rồi lại coi như chua có chuyện gì sao, không có cửa đâu!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa mạnh mẽ đè Lý Khả Hân xuống dưới, cởi thắt lưng ra, định cởi quần. Cái miệng nhỏ xinh kiều diễm của Lý Khả Hân ghé sát bên tai Diệp Lăng Phi, nói:
- Đừng làm như vậy, nơi này là quán bar, người bên ngoài có thể sẽ nghe thấy đấy!
- Vậy em bảo phải làm sao bây giờ?
Diệp Lăng Phi có chút khó chịu gắt,
- Em cũng không thể cứ thế này rồi bắt anh dừng lại chứ!
Lý Khả Hân nở nụ cười kiều mỹ, ghé miệng nói vài câu vào tai Diệp Lăng Phi. Sau khi nghe xong, Diệp Lăng Phi gật đầu. Hắn nằm ở trên giường, Lý Khả Hân quỳ gối ở vùng giữa hai chân Diệp Lăng Phi, cái miệng anh đào của cô khẽ mở ra, đầu thì cúi thấp xuống phía dưới…
********************************************
Lý Khả Hân súc miệng xong lại quay về phòng nghỉ, đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi ngồi ở trên giường. Lý Khả Hân cởi giày ra, nằm lên giường. Cô rúc vào trong ngực Diệp Lăng Phi, miệng anh đào hé mở, nói:
- Từ nay về sau em không gọi anh là Diệp Lăng Phi, em sẽ gọi anh là con sói một đêm bốn lần, em hoài nghi không biết rốt cuộc thân thể của anh có phải làm từ sắt không nữa!
Diệp Lăng Phi tay cầm một điếu thuốc, ôm Lý Khả Hân vào lòng, nói:
- Đêm qua anh như vậy cũng là do bực tức mà thôi, ngày bình thường anh sẽ không làm như vậy đâu, nếu không thì sẽ quá tổn hại đến sức khỏe!
- Anh còn biết như vậy à, bình thường cũng không chú ý đến thân thể của mình, khi nãy là em lo lắng thân thể của anh gặp vấn đề nên mới không để anh làm chuyện đó!
Lý Khả Hân nũng nịu nói.
- Anh là một tên ngốc, không nhận lòng tốt của người ta!
- Ai bảo thế, sao anh lại không nhận lòng tốt của em chứ!
Diệp Lăng Phi hút thuốc xong, hắn dập tắt tàn thuốc, hai tay ôm lấy Lý Khả Hân, nói:
- Khả Hân, em biết không, trong lòng anh em rất quan trọng, cũng giống như là Tình Đình vậy, hai em đều là tâm can bảo bối của anh, anh không nỡ mất đi bất kì một người nào trong hai em!
- Anh đúng là cái đồ miệng ngọt như mía lùi, chuyên lừa các cô bé cảm thấy vui vẻ!
Lý Khả Hân nũng nịu nói.
- Em cũng bị anh lừa lên giường đó!
- Muốn hối hận thì đã muộn rồi!
Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói.
- Ai bảo khi trước em không nhận ra bộ mặt thật của anh chứ!
- Em cũng biết là đã muộn, vì thế em mới nghĩ ra một cái chủ ý!
Lý Khả Hân vừa nói vừa quay mặt nhìn Diệp Lăng Phi, cô duyên dáng cười, nói:
- Em muốn liên hiệp với Hiểu Uyển và Đình Đình thành một tập thể để chống lại anh, ba người bọn em ai cũng sẽ không cho phép anh thân mật cùng!
- Không thể nào. Khả Hân, như vậy thì tàn nhẫn quá đó!
Diệp Lăng Phi hai tay nắn bóp bộ ngực của Lý Khả Hân, nói:
- Chi bằng bốn người chúng ta cùng nhau làm đi!
- Anh nghĩ hay quá nhỉ!
Lý Khả Hân dịu dàng nói.
- Chuyện tốt đều để cho anh chiếm, anh đừng có nằm mơ, nếu như anh muốn ân ái với em vậy thì chỉ có hai người chúng ta thôi!
- Vậy còn lần trước!
Diệp Lăng Phi vừa mới nhắc tới mấy chữ này, gương mặt Lý Khả Hân đã đỏ bừng lên.
- Không được nhắc lại chuyện lần đó nữa, mà cùng chính từ lần đó đã khiến em ý thức được, em rất không thích cái loại phương thức đó, bị Hiểu Uyển nhìn rõ mồn một, bây giờ ngẫm lại mà em vẫn thấy khó chịu. Có phải đàn ông các anh ai cũng thích như vậy, nghe được thanh âm của hai người phụ nữ thì các anh càng thêm hưng phấn sao?
- Không phải đâu, anh tuyệt đối không như vậy!
Diệp Lăng Phi nói.
- Hử, thôi đi, ai tin được anh chứ!
Lý Khả Hân gắt giọng,
- Em thấy nhất định là anh thích như vậy, nhưng mà anh đừng có nằm mơ, em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa đâu, đó là lần duy nhất của em thôi!
- Được rồi, anh đáp ứng với Khả Hân là được!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cùng lắm thì lần sau anh sê không làm như vậy nữa!
- Như vậy mới đúng chứ!
Lý Khả Hân nói.
- Khả Hân, chúng ta nói sang chuyện khác đi
Diệp Lăng Phi nói.
- Em còn nhớ cái tay Diệp Phong mà anh vừa đề cập qua với em không?
Lý Khả Hân gật đầu một cái, nói:
- Em nhớ, làm sao vậy?
Diệp Lăng Phi khẽ thở dài, nói:
- Có thể bởi vì tên Diệp Phong đó mà em sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Lăng Phi kể lại đầu đuôi sự việc cho Lý Khả Hân nghe. Sau khi nghe xong, Lý Khả Hân khinh thường cười nói:
- Tên khốn kiếp đó thì quan hệ gì với em, chẳng lẽ bất cứ người khách nào đến quán cà phê của em thì cũng coi là có quan hệ với em sao, nói như vậy, chẳng lẽ là tên khốn kia đi trên đường gặp phải một nguời phụ nữ nào thì cũng coi là có liên quan, vậy thì chẳng phải những người đó cũng sẽ gặp nguy hiểm sao?
Diệp Lăng Phi không hề có ý muốn đùa cợt, hắn nói với vẻ rất nghiêm túc:
- Khả Hân, đây không phải là chuyện chơi đâu, ai biết cái con mụ đàn bà điên Sa Lệ kia sẽ gây ra những chuyện gì nữa, anh biết cái ả đàn bà này chuyện gì cũng có thể làm được, anh thấy em nên cẩn thận một chút!
Lý Khả Hân cười nói:
- Diệp Lăng Phi à, dù em có biết mình gặp nguy hiểm thì em có thế làm cái gì chứ, tìm cảnh sát bảo vệ em? Như vậy thì em thấy mình sẽ chết nhanh hơn, vốn người ta còn không biết em là ai, giờ thì ngược lại, hai viên cảnh sát đi theo em, một trái một phải, giống như là hai cái tả hữu hộ pháp vậy. Vậy thì người ta sẽ biết em là ai rồi, chẳng phải là em sẽ càng thêm nguy hiểm sao. Nếu như anh thực sự lo lắng cho em, vậy ở thì hãy ở lại bên cạnh em để bảo vệ đi!
- Cái này, …!
Diệp Lăng Phi vừa mới nói dược hai chữ, điện thoại của hắn bỗng đổ chuông. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại rạ, sau khi nhìn vào màn hình điện thoại. Diệp Lăng Phi nói vôi Lý Khả Hân:
- Đừng nói gì cả, là điện thoại của Tình Đình!
Diệp Lăng Phi nói xong lập tức nghe điện thoại. Diệp Lăng Phi không nói ra thì còn tốt một chút, vừa nghe bảo là Bạch Tình Đình gọi đến. Lý Khả Hân có ý mở miệng phát ra một trận rên rỉ. Diệp Lăng Phi vội vàng lấy tay che miệng Lý Khả Hân lại, không để Lý Khả Hân kêu ra tiếng nữa.
- Tình Đình, có chuyện gì sao?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Giọng nói khàn khàn của Bạch Tình Đình truyền tới từ trong điện thoại, so với thanh âm khàn đặc của Bạch Tình Đình ban sáng thì lúc này giọng nói của cô đã trở nên rõ ràng hơn rất nhiều rồi.
- Ông xã, anh đang ở đâu vậy?
Bạch Tình Đình hỏi.
- Tình Đình, em có chuyện gì thì cứ nói đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Anh đang ở bên ngoài, có chút việc phải làm!
Đầu dây bên kia trầm mặc trong chốc lát, sau đó giọng nói của Bạch Tình Đình lại vang lên:
- Ông xã, em biết bây giờ anh nhất định hận chết em, em cũng luôn hận chính mình, vì sao em phải giúp cái tên Diệp Phong ngu ngốc kia, lần này không chỉ liên lụy đến em mà còn liên lụy đến cả Lý Khả Hân nữa. Ông xã, em nghĩ trong khoảng thời gian này muốn để Lý Khả Hân đến nhà chúng ta ở!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.