Trương Lộ Tuyết về tới phòng của mình, thì cởi áo khoác ngoài ra treo lên mắc quần áo. Em cầm điện thoại nằm trên giường.
- A lô! Khả Nhạc, em đang làm gì vậy?
Trương Lộ Tuyết hỏi.
- Bà chủ, em còn có thể làm gì, đang làm việc thôi!
Trịnh Khả Nhạc như người hết hơi nói:
- Bà chủ, khi nào chị mới nghĩ tới chuyện tăng lương cho em nhỉ. Bây giờ một tháng lương của em chưa được ba ngàn nhân dân tệ, ngay cả cái máy giặt cũng chẳng dám mua, mùa đông thì tới rồi, mà chỉ có thể dùng tay giặt, bà chủ, những ngày này em thấy sao mà khổ quá đi!
Trương Lộ Tuyết cười ha ha nói:
- Khả Nhạc ơi là Khả Nhạc, em kể khổ với chị làm gì, người làm tổng giám đốc như chị cũng đâu có được tăng lương, muốn tăng lương thì phải than với bộ phận nhân sự, sau đó bộ phận nhân sự lại thông qua chị, chị lại phải thông báo lên cấp trên, em nghĩ đơn giản à, chị cũng muốn tự tăng chút lương cho mình đây này!
- Bà chủ, chị đúng là không biết được nỗi khổ của những người nghèo như chúng em!
Trịnh Khả Nhạc tỏ ra oan ức nói:
- Em và chị Oánh Oánh lại sắp phải đi tìm nhà trọ, nhà này sắp tới kì hạn trả rồi. Em hỏi thăm rồi, bây giờ một nhà hai phòng là một ngàn ba rồi. Chị tính mà xem, ngay cả tiền thuê nhà đã hết gần chị ngàn, còn tiền ăn, tiền mua quần áo, mĩ phẩm, số tiền ít ỏi đó của lương chưa đợi được tới cuối tháng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524631/chuong-943.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.