Chương trước
Chương sau
(mất đoạn đầu)
Dã Thú cười nói.
- Nào, giờ anh đã nhịn không được nữa rồi!
Dã Thú vừa nói vừa đưa tay ôm Maria lên, lao thẳng về phía giường.
Ngay lúc Dã Thú vừa đóng cửa vào, Diệp Lăng Phi và Dã Lang hai người cũng từ trong phòng bước ra.
Lúc bước qua cửa phòng của Dã Thú. Diệp Lăng Phi liền bĩu bĩu môi, rồi từ từ cất bước qua phòng của Dã Thú.
Diệp Lăng Phi và Dã Lang bước ra khỏi khách sạn Lisboa. Diệp Lăng Phi rút điện thoại ra, gọi cho Kim Quảng.
- Ông chủ Kim, giờ chúng tôi bắt đầu đi đây!
Diệp Lăng Phi nói.
- Mong rằng lúc tôi đến, có thể nhìn thấy người bạn của tôi an toàn không thương tích gì!
- Diệp tiên sinh, ngài yên tâm đi, bạn của ngài giờ đang ở đây, có điều, anh ta khả năng do bị sợ quá, vẫn còn chưa hồi phục lại!
Kim Quảng nói.
- Đợi lúc ngài qua đây sẽ rõ, tôi không tiện nói cho lắm, tóm lại tôi bảo đảm, bạn của ngài không hề bị thương gì cả, chỉ là bị chịu chút sợ hãi mà thôi!
- Mong rằng như vậy!
Diệp Lăng Phi nói
- Giờ tôi sẽ qua đó, đợi lúc tôi đến, chúng ta sẽ nói chuyện kỹ hơn!
Sau khi Kim Quảng nói chuyện xong với Diệp Lăng Phi, hắn liền cười cười, đưa điện thoại cho Mary, mở miệng nói:
- Mary giờ em quay về sòng bạc đi, chuyện ở bên đó giao cả cho em xử lý đó!
- Vâng!
Mary đáp.
Kim Quảng bước lên lầu, từ đây có thể nhìn thấy bất kể góc nào của khu xưởng phế liệu.
- Hoskin tiên sinh, ngài hài lòng với chỗ này chứ?
Kim Quảng hỏi.
Hoskin ngồi trên chiếc xe lăn, Mike đại phu đẩy ở phía sau, đưa mắt nhìn vòng vòng quanh khu xưởng một vòng. Hoskin nghe Kim Quảng hỏi hắn có hài lòng hay không, hắn mới cười cười gật đầu nói:
- Ta rất hài lòng về chỗ này, Satan một khi đã bước vào đây, cho dù có bản lĩnh bay lên trời, hắn cũng không thể sống mà ra khỏi đây!
- Ngài hài lòng là tốt rồi!
Kim Quảng cười nói:
- Ngài Hoskin, tôi phái năm mươi thuộc hạ mai phục ở đây, chỉ cần Diệp Lăng Phi bước vào khu xưởng này, tôi bảo đảm hắn sẽ không thể chạy thoát được, ngài cũng...?
- Cả khu xưởng chỉ có một cửa chính và sáu chiếc cửa sổ, tới lúc đó tôi sẽ sắp xếp cho bọn thuộc hạ bao vây phong tỏa toàn bộ chiếc cửa chính và sáu chiếc cửa sổ này, những người còn lại sẽ mai phục trên tầng hai, nếu ở đây mà dùng súng ngắm. Diệp Lăng Phi chắc chắn sẽ chết!
Hoskin nghe xong, lắc lắc đầu, mở miệng nói:
- Ta không muốn để Satan chết như thế, như thế thì quá dễ dàng cho hắn, ta muốn bắt sống. Sau đó để ta từ từ hành hạ hắn, chỉ có như thế, mới có thể đập tắt được mối thù hận trong lòng ta lâu nay, những năm nay, ta luôn vạch mọi kế hoạch để báo thù Satan, ta đã từng thuê cả chuyên gia Mỹ tấn công Satan, cũng đã từng nhờ cả hiệu trưởng trường Tử Vong hủy diệt Satan, chỉ tiếc rằng Satan luôn có thể thoát được. Ngay cả tổ chức sát thủ đại danh lẫy lừng quốc tế cũng bị Satan hủy diệt, sau đó, vì trốn thoát khỏi sự truy sát của Lang Nha, ta còn phải trốn chui trốn lủi, hừm, cậu không hiểu được đâu, ta hận một nỗi không thể ăn được thịt của Satan.
Kim Quảng nhìn Hoskin lúc nhắc tới Satan cắn răng nghiến lợi, hắn liền dè dặt hỏi:
- Ngài Hoskin, tôi có thể hỏi ngài về chuyện nguyên nhân tại sao ngài và Diệp Lăng Phi lại kết mối thù sâu nặng thế này không?
Hoskin nghe thấy Kim Quảng hỏi về nguyên nhân hắn và Diệp Lăng Phi kết thù gieo oán, hắn liền thở dài, rồi ra hiệu để Mike đại phu đẩy tới chỗ mặt phẳng phía trước mặt.
Kim Quảng đi theo sau Hoskin, hắn luôn rất hiếu kỳ, rốt cục giữa Hoskin và Diệp Lăng Phi đã xảy ra vấn đề gì.
Hai tay nắm chặt lấy lan can, tư thế đó như có vẻ muốn nắm nát cái lan can thành từng mảnh. Mãi một lúc sau, Hoskin mới nói:
- Nghĩ lại năm đó ta và Lang Nha là đối thủ cạnh tranh với nhau. Satan chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử đầu mọc tóc. Dám tranh giành kinh doanh vũ khí với ta, lúc đó ta không thuộc bất kỳ tổ chức nào, vì ta luôn giữ mối quan hệ với tốt đẹp với các thành viên trong tổ chức câu lạc bộ vũ khí Mỹ, ta có thể đạt được những đơn đặt hàng từ đó. Câu lạc bộ vũ khí Mỹ không làm kinh doanh về vũ khí, đều là do ta làm cả. Nhưng sau khi Satan và tổ chức vũ khí Lang Nha xuất hiện, tất cả mọi chuyện đều bị thay đổi, không chỉ việc buôn bán vũ khí của ta bị Satan cướp mất, mà ngay cả tổ chức Lang Nha cũng cướp đi cơ hội làm ăn của câu lạc bộ vũ khí Mỹ, dẫn tới việc ta không còn cách nào đạt được những đơn đặt hàng từ câu lạc bộ vũ khí Mỹ. Thế là, ta liền báo thù Lang Nha, lần đó, ta và một kẻ độc tài ở một quốc gia châu Phi vừa mới bàn xong việc làm ăn. Kết quả, người của Lang Nha liền cướp mất việc buôn bán của ta, ta liền âm thầm ám chỉ để người độc tài đó giết chết tên Lang Nha đó. Ta vốn nghĩ rằng tổ chức Lang Nha vì chuyện này sẽ tự biết điều mà thu lại, không ngờ rằng người của Lang Nha dám cả gan lật đổ cả quốc gia đó. Vị độc tài đó cũng bị bọn chúng giết chết.
Hoskin nói tới đây, Kim Quảng sắc mặt khẽ giật nảy lên, hiển nhiên, dám lật đổ cá chính phủ của một quốc gia, theo Kim Quảng thấy, đó quá là một chuyện động trời, một chuyện điên rồ, sao một chuyện như thế lại có thể xảy ra được chứ, song tổ chức Lang Nha lại làm được chuyện này. Nếu không tận mắt nghe thấy, Kim Quảng sẽ rất khó có thể tin được câu chuyện này lại hoàn toàn là một sự thật hiển nhiên hiển hiện trước mắt hắn.
Thế giới này đúng là bất kể chuyện gì cũng có thể xảy ra được. Đừng nói rằng ngươi không biết là chuyện đó sẽ không thể xảy ra. Kim Quảng ý thức được một số quan điểm trước đây của hắn là hoàn toàn sai, hắn tự nhận hắn đã vĩ đại, đã lớn mạnh lắm rồi. Nhưng bây giờ hắn mới biết cái gọi là thế lực lớn mạnh của hắn, so với Lang Nha, chẳng qua chỉ là con muỗi bì với con voi, không đáng để nhắc tới.
Hoskin cũng không hiểu được tâm trạng lúc này của Kim Quảng, hắn tiếp tục nói:
- Người của Lang Nha biết ta làm chuyện này xong, liền bắt đầu truy sát ta. Năm đó ta đã từng tìm qua những người mà ta có quan hệ khá tốt, hy vọng bọn họ có thể giúp ta hòa giải mâu thuẫn giữa ta và những người của Lang Nha, song mấy tên khốn nạn đó lại chống mắt làm ngơ, căn bản không thèm để ý gì tới sự sống chết của ta. Cho dù ta có nhiều tiền đi chăng nữa cũng không có ai đồng ý giúp đỡ ta cả. Cuối cùng, người nhà của ta bị người của Lang Nha giết, còn ta cũng ép tới mức giả chết, thế nên mới sống được tới ngày hôm nay.
Hoskin nói tới đây, hắn liền buông bàn tay vốn nắm lấy thành lan can kia, đặt lên hai cái chân của hắn.
- Cậu có biết ta vì sao mà bị bại liệt thế này không?
Hoskin hỏi.
Kim Quảng lắc lắc cái đầu của hắn, nói:
- Ngài chưa hề nói với tôi về vấn đề này!
- Ta bị tê liệt thế này cũng chính là vì bị người của tổ chức Lang Nha dội bom vào!
Khuôn mặt Hoskin giật giật mấy cái, miệng nói đầy oán hận:
- Mấy tên khốn nạn Lang Nha đó, không chỉ giết đi người nhà của ta. Còn khiến ta trở nên tàn phế thế này. Ta biết ta không thể hủy hoại được cả tổ chức Lang Nha, nhưng ta có thể chọn cách giết chết Satan, cho dù cả thế giới này không ai dám động tới Satan. Ta cũng phải tận tay mình giết chết Satan. Mấy năm nay ta đều đã gắng tìm hết tất cả mọi cách, bây giờ, cuối cùng cơ hội mà ta tìm được được đã tới, ta có thể tận tay giết chết Satan. Kế hoạch nà ta phải mất tới nửa năm trời chuẩn bị, mục đích chính là muốn lấy mạng của Satan!
- Ngài Hoskin, tôi không thể không bái phục ngài về kế hoạch hoàn mỹ này, tôi tin Diệp Lăng Phi dù có giỏi thế nào đi chăng nữa, cũng không thể ngờ được rằng, tất cả mọi chuyện này đều là một cái bẫy, mục đích chính là để dụ hắn tới Ma cao!
Kim Quảng nói:
- Giờ tôi rất hy vọng được nhìn thấy Diệp Lăng Phi sau khi biết được toàn bộ chân tướng sự việc xong, hắn sẽ có phản ứng thế nào về chuyện này!
Sắc mặt Hoskin lúc này hiện lên hoàn toàn không phải tất cả đều là niềm hoan lạc, vui mừng, mà là một nỗi thù hận. Thịt da trên khuôn mặt của hắn đang giật giật từng khúc, miệng hắn tàn độc, oán hận nói:
- Ta muốn hành hạ Satan cho đến chết, để hắn biết được rằng, thế nào gọi là đau khổ.
- Ngài Hoskin, tôi tin ngài nhất định sẽ được nếm mùi vị mà ngài mong muốn!
Kim Quảng nói tiếp.
- Ngài Hoskin, cái tên Bạch Thúy Bách kia, chúng ta nên xử lý thế nào đây, có cần bây giờ tôi hạ sát hắn luôn không?
Hoskin lắc lắc đầu, hắn đưa mắt nhìn về phía mặt Kim Quảng.
- Còn chưa đến lúc, đợi Satan đến đã, ta muốn hắn nhìn thấy tên đó chết ngay trước mặt hắn!
Hoskin nói:
- Ta muốn hắn biết tên đó chính là vì hắn, vì hắn mà chết!
- Ừm, được thôi!
Kim Quảng nói.
-Tôi hiểu làm thế nào rồi!
Lúc này, một người đàn ông từ dưới lầu chạy lên, người đàn ông đó chạy tới đứng trước mặt Kim Quảng, mở miệng nói:
- Đại ca, người đến rồi!
- Người đến rồi?
Kim Quảng khe khẽ giật mình, nói:
- Bước vào rồi?
- Còn chưa ạ, có điều, khoảng tầm bảy tám phút nữa là bọn họ sẽ tới đây thôi!
Tên đàn ông đó nói.
- Có mấy người?
Kim Quảng hỏi.
- Có hai người thôi ạ!
- Có hai người?
Kim Quảng khe khẽ gật đầu, rồi lại hỏi tiếp:
- Ngươi khẳng định chỉ có hai người bọn chúng thôi chứ?
- Em khẳng định điều này ạ!
Người đàn ông đó khẳng định nói.
Kim Quảng xua xua tay về phía người đàn ông đó, mở miệng nói:
- Theo sự sắp đặt của ta, đi chuẩn bị đi!
Người đàn ông đó bước xuống lầu. Kim Quảng mới chuyển ánh mắt qua nhìn lên người Hoskin, nói:
- Ngài Hoskin. Diệp Lăng Phi lập tức sẽ tới ngay thôi!
Hoskin lúc nãy cũng nghe thấy rồi, miệng hắn có chút run run lên, có vẻ như trong lòng vô cùng kích động. Nghĩ cũng phải thôi, mấy năm gần đây Hoskin vì muốn giết được Diệp Lăng Phi mà dốc toàn bộ sức lực của cải. Giờ cuối cùng cũng có thể tận tay hành hạ Diệp Lăng Phi cho đến chết, trong lòng hắn có thể không kích động được sao chứ?
- Diệp Lăng Phi, ta nhất định sẽ hành hạ ngươi cho đến chết!
Câu này của Hoskin có vẻ như dùng hết sức bình sinh nghiến răng nghiến lợi bật ra thành lời, hắn cắn chặt lấy môi, một chút máu tươi chảy từ hàm răng chảy xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.