Chương trước
Chương sau
- Đĩa bay ư?Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ bỗng dưng không để ý đến mình nữa, có chút mù mờ khó hiểu, trong khi hắn còn đang suy nghĩ rốt cuộc đây là chuyện gì thì Angel đã bưng khay đồ ăn đi tới. Angel an vị tại chỗ mà Bành Hiểu Lộ vừa ngồi, ánh mắt cô dõi theo thân ảnh Bành Hiểu Lộ đang đi ra chỗ cửa, sau đó cô nhanh chóng quay sang nhìn Diệp Lăng Phi, nhẹ nhàng nói:
- Chuyện gì xảy ra vậy, em thấy hình như là cô ấy không để ý đến anh!
- Cái này thì liên quan gì đến em, tiểu nha đầu, em lo mà ăn cơm của mình đi!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm cái gì vậy, anh có tức giận thì cũng đừng đổ lên đầu em, cũng không phải là em chọc giận anh mà!
Angel vừa nói ra câu này, Diệp Lăng Phi lập tức trợn mắt nhìn cô ta, nói:
- Em ăn nói bậy bạ gì đó!
Angel cười cười, nói:
- Em biết rồi, em không nói nữa là được. Em còn phải ăn cơm nữa chứ, ừm, em đói bụng lắm rồi, cũng không biết là chuyện gì nữa, chắc là do hôm qua vận động nhiều quá chăng?
Diệp Lăng Phi không để ý đến Angel đang ngồi đó lẩm bẩm, hắn vừa ăn cơm vừa thầm suy đoán cô nàng Bành Hiểu Lộ làm sao vậy. Diệp Lăng Phi nhanh chóng ăn xong bữa sáng, sau khi trả khay thức ăn về chỗ cũ, Diệp Lăng Phi định đi ra bên ngoài nhà ăn. Vừa mới ra đến cửa, Diệp Lăng Phi chợt nghe thấy Bạch Dương gọi mình:
- Diệp tiên sinh, chờ một chút!
Diệp Lăng Phi dừng lại, Bạch Dương cũng bước đuổi từ phía sau, nói:
- Diệp tiên sinh, tôi vừa nghĩ qua, chi bằng buổi sáng chúng ta thi kéo co, sau khi kéo co xong thì tổ chức trận đấu đá bóng, anh thấy thế nào?
- Bạch đại đội trưởng, chuyện này thì anh cứ quyết định đi!
Diệp Lăng Phi trong lòng có chuyện, nói:
- Tôi có chút việc bận, có thể sẽ không tham dự cuộc tranh tài này được, thế này đi, anh cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà tổ chức cuộc thi, không cần lo cho tôi đâu!
Bạch Dương gật đầu, hắn không hỏi Diệp Lăng Phi có chuyện gì, nói:
- Vậy cũng được!
Diệp Lăng Phi đi ra khỏi nhà ăn, hắn đi thẳng đến của ký túc xá Bành Hiểu Lộ, còn chưa tới nơi thì Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang đi ra từ trong ký túc xá, vốn Diệp Lăng Phi định gọi Bành Hiểu Lộ, nhưng suy nghĩ một lát thì không làm như vậy nữa. Hắn cất bước đi theo, thấy Bành Hiểu Lộ đi bộ ra khỏi nơi đóng quân. Diệp Lăng Phi cảm thấy sửng sốt, hắn không nghĩ ra vì sao Bành Hiểu Lộ lại muốn rời khỏi nơi đóng quân. Hôm nay có cuộc thi, Bành Hiểu Lộ sao có thể bỏ đi một mình chứ! Diệp Lăng Phi theo Bành Hiểu Lộ đi ra khỏi khu vực quân doanh, khi Bành Hiểu Lộ đi đến một sườn núi thấp, Diệp Lăng Phi đã đuổi đến.
- Hiểu Lộ, chờ tôi với!
Diệp Lăng Phi gọi Bành Hiểu Lộ.
Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng gọi của Diệp Lăng Phi, cô quay người lại, gió thổi khiến tóc cô hơi rối, Bành Hiểu Lộ lấy tay chỉnh trang lại một chút, sau đó nói với ngữ khí rất không vui:
- Anh đi theo tôi làm cái gì?
- Tôi cũng muốn đi ra ngoài tán chuyện cho khuây khỏa!
Diệp Lăng Phi đi tới trước mặt Bành Hiểu Lộ, cười nói:
- Hiểu Lộ, sao cô lại không đội mũ quân đội thế. Ừm, nhưng lúc này trông cô cũng rất ưa nhìn, thực sự là rất đẹp!
- Tôi có xinh đẹp hay không không liên quan gì đến anh cả!
Bành Hiểu Lộ không hề hòa nhã với Diệp Lăng Phi, cô tìm một chỗ bằng phẳng trên sườn núi rồi ngồi xuống. Diệp Lăng Phi cũng đi đến ngồi cạnh Bành Hiểu Lộ, Bành Hiểu Lộ liếc nhìn Diệp Lăng Phi, lạnh lùng nói:
- Anh cách xa tôi một chút, quan hệ giữa hai chúng ta cũng không phải là quá thân thiết đâu!
Da mặt Diệp Lăng Phi trước sau như một rất dày, căn bản là không thèm để ý đến lời của Bành Hiểu Lộ nói, hắn làm như không nghe thấy, nói:
- Hiểu Lộ, cô nhìn sang bên kia xem, thật là đẹp!
- Chỗ đó là một ngọn núi trơ trụi mà, có cái gì đẹp đâu!
Bành Hiểu Lộ không hề nể mặt mũi Diệp Lăng Phi chút nào, nói:
- Anh có biết thưởng thức không vậy?
- Bởi vì ngọn núi đó trơ trụi nên nó mới đẹp!
Diệp Lăng Phi nói.
- Cô thử nghĩ xem, ngọn núi đó giống cái gì?
Bành Hiểu Lộ lấc đầu, lãnh đạm đáp:
- Không biết!
- Ngọn núi đó giống bánh màn thầu a, bánh màn thầu không phải đều trơn nhẵn sao, hơn nữa trên núi còn một khối đá nhỏ ra, rõ ràng chính là chấm đỏ trên cái bánh màn thầu ý!
Diệp Lăng Phi vốn chỉ là thuận miệng nói như vậy, hắn thầm nghĩ muốn dỗ dành Bành Hiểu Lộ, nhưng không ngờ hắn vừa nói xong câu đó, Bành Hiểu Lộ không chỉ không cười, ngược lại còn nhìn Diệp Lăng Phi, mắng:
- Lưu manh!
- Lưu manh?
Diệp Lăng Phi sửng sốt, khó hiểu hỏi lại:
- Hiểu Lộ, sao cô lại mắng tôi là lưu manh hả?
- Anh thử nói xem?
Bành Hiểu Lộ hỏi ngược lại.
- Tôi không biết mà, nếu như tôi biết tôi còn hỏi cô làm gì!
Diệp Lăng Phi có vẻ rất oan khuất nói.
- Vừa rồi tôi chỉ muốn kể chuyện cười với cô thôi mà, tôi chỉ khiến cho cô cười, lại bị cô mắng là đồ lưu manh, cô bảo thế có oan cho tôi không chứ?
- Anh mà còn oan ức à?
Bành Hiểu Lộ giận dữ nói.
- Anh vừa nói ngọn núi kia giống cái gì hả?:
- Giống bánh màn thầu!
Diệp Lăng Phi nói.
- Làm sao vậy, có vấn đề gì à?
- Anh còn nói cái gì nữa?
- Tôi còn nói trên núi có một khối đá nhô lên giống như cái chấm đỏ trên bánh màn thầu, a...!
Ánh mắt Diệp Lăng Phi đảo qua bộ ngực của Bành Hiểu Lộ, thấy Bành Hiểu Lộ đang khoanh hai tay che lấy ngực, Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy tư thế đó, trong lòng lập tức hiểu ra. Xem ra là Bành Hiểu Lộ cho rằng Diệp Lăng Phi đang kể chuyện cười bậy bạ với mình, vì thế mới mắng Diệp Lăng Phi là lưu manh. Diệp Lăng Phi trong lòng tràn đầy nỗi oan khuất, vội vàng giải thích:
- Hiểu Lộ, cô đừng hiểu lầm, tôi thực sự không nói ngực của cô giống như ngọn núi kia, a, không phải, tôi cũng không nói là ngực cô giống bánh màn thầu, a, cũng không đúng, tôi cũng không nói là bánh màn thầu giống ngọn núi, a.. Hiểu Lộ, tôi không biết nên nói như thế nào nữa, cô tự mình suy nghĩ đi!
Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi cuống cả lên như vậy, vốn định cười nhưng cuối cùng vẫn cố nén không cho mình phát ra tiếng cười nào. Đêm qua cô đã suy nghĩ rất lâu, về chuyện sau này mình và Diệp Lăng Phi nên duy trì mối quan hệ như thế nào. Khó khăn lắm Bành Hiểu Lộ mới hạ quyết tâm, từ nay về sau mình sẽ duy trì khoảng cách với Diệp Lăng Phi, đối xử với Diệp Lăng Phi như một người xa lạ vậy, nhưng Bành Hiểu Lộ lại không nhịn được muốn bật cười, nếu như cô cười, mọi thứ sẽ chấm dứt, vất vả lắm mới hạ quyết tâm như vậy cũng sẽ thành công cốc. Bành Hiểu Lộ cố nín để khỏi cười, xụ mặt ra, nói:
-Tôi nghĩ cái gì cơ?
- Cô nghĩ về những điều tôi vừa nói đó, tôi tin rằng nhất định cô sẽ hiểu ra!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi không hiểu!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Cô thực sự không hiểu à?
Diệp Lăng Phi cau mày, nói:
- Tôi sẽ từ từ giải thích cho cô hiểu!
- Tôi không có thời gian, tôi muốn được yên tĩnh một mình ở đây, anh làm ơn đi về cho!
Bành Hiểu Lộ nói.
Diệp Lăng Phi nghe Bành Hiểu Lộ nói như vậy, hắn quả thực đứng dậy, nói:
- Tôi đi thật đó!
Nói xong. Diệp Lăng Phi quả thực bước đi. Bành Hiểu Lộ ngồi trên sườn núi, cô vốn cho rằng Diệp Lăng Phi sẽ không đi, với kẻ có da mặt dày như Diệp Lăng Phi, nhất định sẽ quấn quít lấy mình, sao có thể bỏ đi đễ dàng thế được, nhưng thật không ngờ, đằng sau không hề có chút tiếng động nào. Bành Hiểu Lộ thầm nghĩ trong lòng: "Lẽ nào người kia thực sự sửa đổi được tính tình, thực sự chịu nghe lời mình?
Bành Hiểu Lộ xoay người lại, không nhìn thấy Diệp Lăng Phi ở phía sau nữa. Cô liếc mắt nhìn ra hướng sườn núi, cũng không thấy bóng dáng của Diệp Lăng Phi đâu. Bành Hiểu Lộ lẩm bẩm trong miệng:
- Người kia đúng là đi nhanh thật, đảo mắt đã không thấy tăm hơi đâu cả. Thôi quên đi, đi thì cứ đi đi, ai muốn để anh ta ở đây chứ, thật là bực mình muốn chết. Anh ta đúng là một tên đại lưu manh, cả ngày chỉ biết nói những chuyện ghê tởm, có chuyện gì cũng không nói với mình, tôi không để ý tới anh nữa!
Bành Hiểu Lộ đang lẩm bẩm một mình ở nơi này, cô còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy giọng Diệp Lăng Phi đang cười nói:
- Hiểu Lộ à, cô đứng một mình ở đây lẩm bẩm cái gì đó?
Nói xong. Diệp Lăng Phi đi ra khỏi chỗ hắn đang ẩn nấp, cười nói:
- Tôi biết ngay là cô không muốn để tôi đi mà, vì thế tôi mới không có đi, tìm một chỗ nấp để chơi trò trốn tìm với cô!
- Ai không hy vọng anh bỏ đi chứ, tôi còn ước gì anh đi cho khuất mắt!
Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói.
- Anh coi mình là ai chứ, dựa vào cái gì mà tôi không nỡ để anh đi!
Diệp Lăng Phi đi tới ngồi xuông bên người Bành Hiểu Lộ, cười nói:
- Hiểu Lộ, nếu như cô muốn tôi đi, vậy vì sao cô còn quay người lại tìm nhỉ?
- Tôi thích thế đấy, anh quản được sao!
Bành Hiểu Lộ hừ lạnh nói.
- Tôi thích ngoái lại xem đấy, tôi muốn xem anh đã lăn xuống vực chưa, đến lúc đó, tôi sẽ nhân cơ hội anh bất tỉnh, đi tới đạp anh hai cái!
- Không phải vậy chứ. Hiểu Lộ, lòng cô lại ác độc như thế sao!
Diệp Lăng Phi ra vẻ vô cùng sợ hãi, nói:
- Mọi người đều nói trốn tìm là trò chơi nguy hiểm nhất, bây giờ tôi cảm thấy việc ngồi cùng với một người đẹp mới là trò chơi nguy hiểm nhất, không biết lúc nào mình sẽ bị người ta đánh bất tỉnh, sau đó còn tiến lên giẫm mình hai phát.
- Anh nói bậy bạ gì đó, tôi sẽ không làm như vậy đâu, trừ phi chính anh tự ngất xỉu!
Bành Hiểu Lộ nói.
- Thấy chưa, cô chính là muốn giẫm lên người tôi hai cái, Hiểu Lộ, thế này nhé, coi như tôi té xỉu, để cô giẫm tôi cho hết giận!
Diệp Lăng Phi nói xong quả thực nằm xuống mặt đấy, ý là muốn để Bành Hiểu Lộ đạp mình hai cái. Bành Hiểu Lộ thấy Diệp Lăng Phi làm như vậy, lo lắng Diệp Lăng Phi bị lạnh, vội vàng nói:
- Được rồi, được rồi, anh đừng có náo loạn nữa, nếu như anh thật sự muốn ngồi ở đây thì cứ ngồi đi, tôi sẽ không cưỡng ép ngăn cản anh nữa!
Diệp Lăng Phi cười hì hì đứng dậy khỏi mặt đất, hắn đứng quay lưng về phía Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, cô giúp tôi phủi sạch bụi bặm ở phía sau cái!
- Sao anh không tự mình phủi đi!
Bành Hiểu Lộ tuy ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng cô vẫn đứng dậy, giúp Diệp Lăng Phi phủi bụi ở phía sau lưng. Khi Bành Hiểu Lộ không cẩn thận chạm vào mông của Diệp Lăng Phi, gương mặt Bành Hiểu Lộ thoáng cái đã nóng bừng lên, cô không tiếp tục phủi bụi cho Diệp Lăng Phi nữa, tìm một chỗ ngồi xuống, nói:
- Anh tự mà xử lý đi, tôi mặc kệ anh đó!
Diệp Lăng Phi cười ha hả ngồi xuống bên cạnh Bảnh Hiểu Lộ, tay phải hắn nhẹ nhàng từ tốn ôm lấy vòng eo thon nhỏ của Bành Hiểu Lộ, nói:
- Hiểu Lộ, để tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé!
- Không nghe!
Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên quay người lại đối mặt với Diệp Lăng Phi, nói với vẻ cực kì nghiêm túc:
- Diệp Lăng Phi, bây giờ tôi trịnh trọng nói với anh, từ hôm nay trở đi, tôi và anh phân rõ giới hạn, hai chúng ta không quen...!
Bành Hiểu Lộ mới nói được đến đây, chợt nghe thấy Diệp Lăng Phi lớn tiếng reo lên:
- Hiểu Lộ, cô mau nhìn kìa trên, bầu trời có một vật thể hình tròn lập lòe phát sáng đó, lẽ nào đó chính là đĩa bay trong truyền thuyết sao?
Bành Hiểu Lộ nghe Diệp Lăng Phi nói vậy xong, cô hiếu kỳ hướng ánh mắt nhìn theo phương hướng mà Diệp Lăng Phi đang chỉ, nhưng lại không thấy có gì cả. Bành Hiểu Lộ hỏi:
- Đĩa bay ở chỗ nào thế?
- Vừa nãy ở chính chỗ đó mà, sao mà trong chớp mắt đã không thấy đâu nữa nhỉ?
Diệp Lăng Phi ngạc nhiên nói.
Thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi giống như là đã chính mắt nhìn thấy, lúc đầu Bành Hiểu Lộ cũng tin là thật, tin rằng Diệp Lăng Phi thật sự vừa nhìn thấy đĩa bay, nhưng khi cô quay đầu lại, trong thấy cánh tay của Diệp Lăng Phi đang vòng qua eo mình, lại nghĩ tới phản ứng khi nãy của Diệp Lăng Phi, Bành Hiểu Lộ lập tức hiểu ra chuyện này là do Diệp Lăng Phi bịa ra, hắn căn bản là không nhìn thấy đĩa bay gì cả, chẳng qua lấy nó ra để trêu mình mà thôi.
- Cái anh này, anh thật là xấu xa!
Bành Hiểu Lộ vừa nói vừa dùng tay đẩy vai Diệp Lăng Phi một cái, gắt giọng:
- Anh theo ai học thế hả, trong đầu toàn là những chủ ý xấu!
Bành Hiểu Lộ cũng quên mất vừa rồi cô đã nói với Diệp Lăng Phi muốn phân rõ giới hạn giữa hai người, bị Diệp Lăng Phi quấy rầy một phen làm cho cô quên luôn những gì mình đã nói ban nãy. Diệp Lăng Phi nhân cơ hội nắm thật chặt bàn tay ngọc ngà của Bành Hiểu Lộ, chỉ hơi kéo nhẹ một chút. Bành Hiểu Lộ đã bị Diệp Lăng Phi ôm vào trong ngực, Diệp Lăng Phi không đợi Bành Hiểu Lộ có bất kỳ phản ứng gì đã trực tiếp hôn lên đôi môi kiều diễm của Bành Hiểu Lộ.
Diệp Lăng Phi nắm bắt thời cơ cực kì chuẩn xác, trong khi Bành Hiểu Lộ thần trí hốt hoảng cũng là lúc đầu lưỡi Diệp Lăng Phi tách hàm răng của Bành Hiểu Lộ ra luồn vào bên trong. Đầu lưỡi của Bành Hiểu Lộ bị lưỡi của Diệp Lăng Phi quấn lấy cùng một chỗ. Bành Hiểu Lộ trống ngực đánh thình thịch đầy rối loạn, đầu ốc trống rỗng, trong lúc cực kì hốt hoảng cô cảm thấy dường như tay của Diệp Lăng Phi đang vuốt ve bộ ngực của mình, tựa hồ nịt ngực của cô cũng đã bị cởi ra. Bành Hiểu Lộ như mê man, cái loại cảm giác tim đập thật nhanh này khiến cô gần như mất đi lý trí, khi Bành Hiểu Lộ tỉnh táo lại thì thấy đôi môi Diệp Lăng Phi đang thỏa sức ngao du trên bộ ngực hấp dẫn của mình.
Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi, cố hết sức đẩy Diệp Lăng Phi ra. Sau đó. Bành Hiểu Lộ nhanh chóng mặc lại chiếc áo nịt mà Diệp Lăng Phi đã cởi ra, sau khi cô đã chỉnh trang lại y phục, giơ tay lên, “bốp” một tiếng, tặng cho Diệp Lăng Phi một cái tát đau điếng.
- Tên khốn nhà anh, đồ háo sắc nhà anh, anh...!
Bành Hiểu Lộ không tiếp tục thóa mạ nữa, hai hàng nước mắt chảy xuống hai má, cô vùng đứng dậy bỏ chạy. Vừa rồi Diệp Lăng Phi có chút kích động, cũng không suy nghĩ quá nhiều về hậu quả của việc này, bây giờ mới cảm thấy mình không nên âu yếm thân mật với Bành Hiểu Lộ như vậy, hăn có thể cãi vã ầm ĩ với Bành Hiểu Lộ, tất cả đều không quan trọng, nhưng chuyện vừa rồi đã phá thủng giới hạn mà hai người có thể chấp nhận.
Diệp Lăng Phi thấy Bành Hiểu Lộ chạy như điên cuồng, hắn lo lắng Bành Hiểu Lộ gặp chuyện không hay nên cũng đuôi theo. Ngay Diệp Lăng Phi đuổi kịp Bành Hiểu Lộ, vừa kéo tay cô lại, Bành Hiểu Lộ đột nhiên xoay người lại, tát cho Diệp Lăng Phi một cái. Diệp Lăng Phi vươn tay nắm lấy cánh tay Bành Hiểu Lộ. Diệp Lăng Phi vốn tưởng rằng như vậy thì Bành Hiểu Lộ sẽ ngừng lại, nhưng đâu ngờ được Bành Hiểu Lộ lại bước về phía Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy người hắn, sau đó cả người cô ngã xuống phía dưới sườn núi.
Diệp Lăng Phi sao có thể ngờ Bành Hiểu Lộ sẽ làm như vậy, hắn căn bản là không hề có chút phòng bị gì, kết quả là hai người ôm nhau lăn từ trên sườn núi xuống, cũng may là nơi sườn núi này cũng không quá cao, hai người lăn xuống khoảng chừng 7, 8 mét thì dừng lại ở một chỗ có địa thế hơi lõm vào. Khi hai người lăn xuống núi, Diệp Lăng Phi vừa vặn cũng bị Bành Hiểu Lộ đè lên, giống như là tư thế ngày hôm đó. Khóe mắt của Bành Hiểu Lộ đỏ hồng lên, cô không hề có vẻ bối rối mà giương cặp mắt long lanh nhìn Diệp Lăng Phi. Hai tay Diệp Lăng Phi ôm chặt phần eo của Bành Hiểu Lộ, quan tâm hỏi thăm:
- Hiểu Lộ, có có bị thương không?
- Tôi bị thương thì cũng không cần anh quan tâm!
Khóe mắt Bành Hiểu Lộ đỏ bừng, có thể nhìn thấy vài giọt nước mắt chảy ra, cô nói:
- Vì sao tối hôm đó lại xảy ra chuyện như vậy, vì sao tôi lại gặp phải anh, vì sao lại phát sinh chuyện này với anh. Tôi hận chính bản thân mình, rõ ràng đã biết chuyện giữa hai chúng ta là không thể, nhưng cuối cùng tôi vẫn thích cãi nhau đấu đá với anh, tôi vẫn luôn ngây thơ cho rằng chúng ta có thẻ là bạn, sẽ không đột phá cái giới hạn kia. Nhưng vừa rồi chúng ta đã đột phá giới hạn đó, đồ xấu xa nhà anh, vì sao anh lại muốn đối xử với tôi như vậy, anh nói cho tôi biết, vì sao anh lại muốn làm như vậy?
Diệp Lăng Phi có thể hình dung ra tâm trạng phức tạp của Bành Hiểu Lộ trong lúc này, Diệp Lăng Phi cũng cảm thấy hận chính mình, vì sao mình cứ thích trêu chọc tán tỉnh các cô gái như vậy, có một người rồi lại thêm một người. Diệp Lăng Phi không nói gì, hắn để Bành Hiểu Lộ mặc sức nói ra những suy nghĩ của mình.
- Buông tôi ra!
Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên quát lớn.
- Tôi không buông!
Diệp Lăng Phi nói.
- Tôi sợ cô lại xảy ra chuyện, tôi biết tất cả những thứ này đều do tôi gây ra, vừa nãy cũng là tôi phá vỡ giới hạn giữa hai chúng ta, tôi không nên làm như vậy, chúng ta vẫn có thể trở thành bạn tốt mà. Tôi không muốn mất đi một người bạn như cô, vì thế nên tôi mới không buông tay, tôi biết nếu như tôi buông tay ra, cô sẽ rời bỏ tôi, sau này chúng ta sẽ không thể trở thành bạn được nữa!
- Rốt cuộc anh có chịu buông tôi ra không?
Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên trợn trừng mắt, khẩu khí cũng trở nên cứng rắn hơn.
- Tôi không buông!
Diệp Lăng Phi kiên trì nói.
Ngay khi Diệp Lăng Phi nói xong câu đó, chỉ thấy Bành Hiểu Lộ cắn chặt môi, mạnh đến mức sắp bật máu. Ngay trong khi Diệp Lăng Phi đang do dự mình có nên thả tay ra hay không, Bành Hiểu Lộ bỗng nhiên ghé môi tới, môi cô kề sát môi Diệp Lăng Phi, hơi thở của Bành Hiểu Lộ trở nên dồn dập. Diệp Lăng Phi chỉ cảm thấy từng luồng hơi nóng từ trong mũi Bành Hiểu Lộ phả ra không ngừng truyền tới bờ môi mình, trong khoảnh khắc đó, thậm chí Diệp Lăng Phi còn hoài nghi rốt cuộc người mình đang ôm trong lòng có phải là Bành Hiểu Lộ hay không.
Nụ hôn nóng bỏng của Bành Hiểu Lộ rất trúc trắc, thế nhưng cô vẫn cố gắng hôn Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi cảm thấy có cái gì đó không đúng, nhưng nhất thời còn chưa biết nói thế nào. Hắn mạnh mẽ đẩy ra Bành Hiểu Lộ, trong miệng nói rằng:
- Hiểu Lộ, cô đang làm cái gì vậy?
Bành Hiểu Lộ lại hôn tới, Diệp Lăng Phi vốn định đẩy cô ra, nhưng cuối cùng hắn không đẩy Bành Hiểu Lộ ra mà cùng Bành Hiểu Lộ hôn nhau một cách say đắm. Sau khi trải qua một nụ hôn nóng bỏng, Bành Hiểu Lộ mới ngẩng đầu lên, ánh mắt cô vẫn còn vương lệ.
- Hiểu Lộ, rốt cuộc cô đang làm cái gì vậy?
Diệp Lăng Phi hỏi.
- Không phải anh nói sẽ không buông tay ra sao, tôi đây cũng không buông tay, tôi cứ ôm anh như vậy, tôi không muốn kìm nén cảm xúc trong lòng mình nữa, tôi thích ôm anh như vậy!
Bành Hiểu Lộ nói chuyện thẳng thắn trực tiếp, cô nói:
- Tôi biết hậu quả của việc này nhưng tôi cũng không để ý nữa, tôi muốn ôm anh như vậy, dẫu sao thì tôi cũng biết một khi chúng ta rời khỏi nơi này, anh và tôi sẽ đi trên hai con đường khác nhau, có lẽ chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa, nếu đã như vậy thì sao tôi phải kìm nén tình cảm của mình với anh. Tôi không biết tình cảm của mình đối với anh có phải là tình yêu hay không, nhưng tôi biết rằng tôi rất thích cãi cọ đấu đá với anh, chính vì như vậy, Diệp Lăng Phi, anh có biết đêm qua tôi đã suy nghĩ cực khổ thế nào sao, bởi vì tôi phát hiện tôi rất quan tâm đến anh, tối qua tôi cũng đã hạ quyết tâm, từ giờ trở đi sẽ không để ý đến anh nữa, nhưng mà tôi lại không làm được, đều là tên khốn nhà anh hại tôi, tôi bất chấp tất cả, bây giờ tôi muốn nói với anh, tôi thích anh, là thích đấu đá tranh giành với anh!
Bành Hiểu Lộ nói xong lại muốn hôn tiếp, lúc này Diệp Lăng Phi mới bảo:
- Hiểu Lộ, có có thể nghe tôi nói hai câu được không?
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi, nói:
- Anh muốn nói cái gì với tôi, anh định nói cho tôi biết là anh đã kết hôn rồi sao, nói cho tôi biết chúng ta làm như vậy là sai sao?
Diệp Lăng Phi bỗng nhiên cười nói:
- Cũng không phải như vậy!
Bành Hiểu Lộ sửng sốt, cô nhìn Diệp Lăng Phi, hỏi với vẻ nghi hoặc:
- Vậy anh muốn nói gì với tôi?
- Tôi... tôi muốn nói tôi bị cô đè tê hết cả rồi, đặc biệt là phía dưới của tôi bị cô ép muốn đứt ra rồi, chúng ta có thể đổi tư thế cơ thể được không?
Diệp Lăng Phi cùng Bành Hiểu Lộ tay nắm tay leo lên đỉnh núi, một trận gió thổi qua, một lọn tóc của Bành Hiểu Lộ bị gió thổi che trước mặt cô, Diệp Lăng Phi đưa tay vuốt tóc Bành Hiểu Lộ về phía sau tai.
- Hiểu Lộ, chúng ta ngồi ở đây đi, chỗ này ngắm phong cảnh khá tuyệt đấy!
Diệp Lăng Phi tìm một chỗ bằng phẳng, ngồi xuống trước, Bành Hiểu Lộ liếc nhìn đùi của Diệp Lăng Phi, nhẹ giọng nói:
- Diệp Lăng Phi, tôi có thể ngồi lên một chiếc salon làm bằng da thật sao?
Diệp Lăng Phi không ngờ được rằng Bành Hiểu Lộ cũng có khiếu hài hước như vậy, lại còn nói đùa với mình nữa, hắn cười cười, nói:
- Được rồi, nhưng mà khi nào mà tôi tê mỏi thì chúng ta cần phải đổi sang tư thế khác đó!
Bành Hiểu Lộ cười nói:
- Được thôi!
Nói xong cô liền ngồi xuống. An vị xong xuôi, Bành Hiểu Lộ lại hỏi:
- Diệp Lăng Phi, anh vừa nói cái gì mà đổi tư thế là có ý gì vậy?
- Cả cái này mà cô cũng không biết à, để tôi nói cho cô hiểu!
Diệp Lăng Phi xấu xa thì thầm mấy câu vào tai Bầnh Hiểu Lộ. Bành Hiểu Lộ nghe xong đỏ bừng cả mặt, gắt giọng:
- Đàn ông các anh ai cũng háo sắc, trong đầu chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện xấu kiểu này!
- Đàn ông không xấu, đàn bà không yêu!
Diệp Lăng Phi cười nói.
- Hiểu Lộ, cô đã bao giờ nghĩ vì sao cô lại thích cãi lộn với tôi không?
- Tôi cũng không biết, chỉ là tôi luôn thấy mình có cảm giác này!
Bành Hiểu Lộ nhìn về một nơi xa xăm, nói:
- Tôi thừa nhận vừa rồi tôi rất ngốc mới nói ra những lời như vậy, bây giờ nghĩ lại tôi luôn rất hối hận, tôi không nên tùy tiện nói ra những chuyện này. Diệp Lăng Phi. đây là bí mật giữa hai người chúng ta, sau này không cho anh nhắc đến chuyện ngày hôm nay, hai chúng ta đều quên nó đi!
- Ha ha. Hiểu Lộ, để tôi giải thích cho cô nhé, đó là bởi vì cô thích sự xấu xa của tôi!
Diệp Lăng Phi không hể có ý nói đùa mà ra vẻ rất nghiêm túc, nói:
- Cuộc sống của cô trong quân doanh rất đơn điệu và khô khan, bề ngoài thì cô là một cô gái rất kiên cường, nhưng những cô gái giống như cô, nội tâm họ lại càng yếu đuối. Trong lòng cô luôn khát vọng một tình yêu, thế nhưng gia thế của cô đã quyết định rằng người thường không thể đến gần cô. Lại nói về tay Nhiếp Quân kia, vì sao anh ta lại cho rằng cô thích anh ta, thực ra thì cũng không thể trách anh ta, mà cái này là do cô tạo thành!
- Anh nói là do tôi tạo thành sao?
Bành Hiểu Lộ hỏi.
Diệp Lăng Phi gật đầu, nói:
- Đúng vậy, là do cô gây nên, có thể cô không ý thức được điểm ấy, chỉ là cô cảm thấy Nhiếp Quân càng có cốt cách một người quân nhân hơn người khác, cô kính trọng anh ta, tự nhiên sẽ tiếp xúc với anh ta nhiều hơn. Nhưng mà cô làm như vậy ngược lại khiến cho người khác hiểu lầm cô có ý với Nhiếp Quân, bởi vì tất cả mọi người đều biết, cô đã đến tuổi yêu đương rồi, vì thế rất nhiều binh sĩ trong đó có cả Nhiếp Quân đều nghĩ rằng cô có ý với Nhiếp Quân!
-o0o-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.