Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi hoàn toàn không biết hôm nay phải tới những chiếc xe quân sự này, hắn cảm thấy thật kỳ quái. Không chỉ có Diệp Lăng Phi cảm thấy kỳ lạ, Dã Lang, Angel, Dã Thú và những người khác cũng như kiểu bị đầu ngấm nước rồi, không biết mấy cái xe quân sự này tới đây làm gì.
- Satan! Chuyện này là sao hả anh?
Dã Lang hỏi.
Diệp Lăng Phi lắc đầu,nói:
- Tôi cũng không biết như thế nào nữa!
Ngay tại lúc đó, liền nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương hai người đang bước lại gần. Vừa nhìn thấy Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương bước lại phía mình, Diệp Lăng Phi liền nhíu lông mày, hắn cảm thấy những người tới đây hôm nay rất có khả năng có quan hệ với Bành Hiểu Lộ, nếu không thì, Bành Hiểu Lộ cũng chẳng ra nghênh tiếp. Diệp Lăng Phi chỉ là cảm thấy nghi hoặc không hiểu, xem ra Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương hai người đó đều biết hôm nay sẽ có người tới, vậy tại sao lại không nói cho hắn biết, lẽ nào vì bản thân hắn muốn về Vọng Hải,nên hai người đó cho rằng chẳng cần thiết phải nói cho hắn biết hay sao?
Nhưng mà, khi Diệp Lăng Phi nhìn thấy Bành Nguyên từ trên xe việt dã bước xuống, thì cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương không nói cho hắn biết.
Diệp Lăng Phi nhíu nhíu lông mày,nói:
- Qúa nản, cái lão đầu tử bất không ở Bắc Kinh, trời lạnh như vậy chạy tới đây làm gì không biết!
Diệp Lăng Phi nói rồi móc từ trong túi ra điếu thuốc lá, châm lửa hút.
Dã Lang, Angel và những người khác vừa nhìn thấy Bành Nguyên xuất hiện tại nhất đại quần quân quan bồi đồng, trong lòng cũng đoán được đại khái phần nào, Angel có một mối tai họa,lạnh nhạt nói:
- Satan, đã bảo không cần em đưa anh về mà, bây giờ đã nhìn thấy chưa? báo ứng tới rồi. Đây đúng là báo ứng,bây giờ em vui quá đi!
- Tiểu nha đầu,không phải việc của em, tránh ra một bên chơi đi!
Diệp lăng phi trừng mắt nhìn Angel, trong lòng hắn quá nản rồi, cái tên Bành Nguyên này sớm không đến muộn không đến, đúng lúc mình định rời khỏi đây thì hắn lại đến. Rõ ràng là hắn đã tính kỹ thời gian.Xem tình hình này, nhất định là Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương đem chuyện mình muốn rời khỏi chỗ này tố cáo với Bành Nguyên. Diệp Lăng Phi nghĩ tới đây thì liền nhìn Bành Nguyên, đúng lúc nhìn thấy Bành Hiểu Lộ đang nhìn mình, nhìn sắc mặt của Bành Hiểu Lộ, Diệp Lăng Phi hoàn toàn có thể chứng minh sự việc này có liên quan tới Bành Hiểu Lộ.
Bành Nguyên vừa xuống xe,thì đám cảnh vệ của ông ta vội vàng mang một chiếc áo quân phục thật to khoác lên người ông ta.Vùng đại tây bắc này vô cùng lạnh, đặc biệt là những cơn gió lạnh tại đây,thổi qua mặt giống hệt như dao cứa. Dựa vào sức khỏe hiện tại của Bành Nguyên, thì nên ngoan ngoãn ở lại bắc kinh,chứ không phải chạy tới nơi này.
Bành Sở hoa đi ngay phía sau Bành Nguyên. Bành Nguyên vừa tới, Bành Sở Hoa cũng tự nhiên đi đằng sau. Hành động của Bành Sở Hoa đó là quan tâm sức khỏe của bố mình,Nhìn nét mặt của Bành Sở Hoa, thì có thể nhận ra, Bành Sở Hoa hoàn toàn không muốn bố mình tới đây.
Ngay sau lưng Bành Sở Hoa, còn có 7, 8 quan quân đi theo nữa. Từ trang phục bọn họ mặc trên người có thể nhận ra những người này đều có quân hàm rất cao. Lần này, thấy Bành Nguyên đi tới đây bọn họ nhất định là tới hộ tống.
Bành Hiểu Lộ và Bạch Dương nghênh đón họ, Bành Hiểu Lộ chẳng cảm thấy gì, nhưng ngược lại Bạch Dương thì khác, anh ta vừa nhìn thấy những người đi đến, cấp thấp nhất cũng là khu trưởng của quân trường, so với quân hàm của anh ta thì cao hơn nhiều, Bạch Dương nói chuyện thì vô cùng cẩn thận, tuyệt đối không để mình nói sai câu nào.
Bành Nguyên vừa xuống xe đã nhìn thấy Diệp Lăng Phi, ông ta vẫy tay với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi thấy Bành Nguyên vẫy tay với mình thì khuôn mặt bỗng dài ra như quả mướp đắng, thật khó coi.
Bành Nguyên chẳng hề để ý nói nhỏ vài câu với Bành Sở Hoa đang ở bên cạnh, liền nhìn thấy Bành Sở Hoa phân phó cho viên quân quan ở bên cạnh mình, viên quan quân chào hỏi mấy viên quan quân đi cùng và bắt đầu xếp hành lý trên xe xuống.
Bành Nguyên bước nhanh về hướng Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi nhíu mày lia lịa, hắn hút thuốc cũng thật nhanh, chỉ trong chớp mắt điếu thuốc chỉ còn mỗi cái đầu lọc. Diệp Lăng Phi ném đầu lọc đó xuống đất, không đợi Bành Nguyên tới trước mặt hắn bèn nói to với Bành Nguyên:
- A, Bành thủ trưởng ông tới rồi hả, bây giờ tôi có việc, phải rời khỏi đây, đợi tôi xong việc trở lại chúng ta nói chuyện tiếp nhé!
Diệp Lăng Phi nói rồi bèn mở cửa xe, nhìn dáng vẻ biết ngay là đang lẩn trốn. Bành nguyên cười nói:
- Tôi nói này! Tiểu Diệp, cậu định làm gì vậy hả, tôi vượt ngàn dặm xa xôi tới đây thăm cậu, cậu đã không hoan nghênh thì cũng thôi đi, kết quả lại còn muốn bỏ đi, như vậy không tốt đâu, còn nói chúng ta có mối giao tình gì chứ, vậy mà vừa nãy tôi lại nói với mấy ông bạn già của tôi tình cảm giữa tôi và cậu là mối giao tình vong niên. Chỉ cần tôi tới nhất định cậu sẽ giữ tôi lại uống rượu!
Diệp lăng phi nghe thấy những lời nói đó của Bành Nguyên lại đóng cửa xe lại ngay nói:
- Lão gia tử, không phải như vậy đâu, chẳng qua là tôi có việc phải về nhà một chuyến, chứ đâu phải không quay lại đây nữa đâu!
Bành Nguyên đã bước tới bên cạnh cùng với những người khác, ông đưa cánh tay nắm lấy vai Diệp Lăng Phi cười nói:
- Tiểu diệp, sức khỏe của tôi đã không còn ổn nữa rồi, nói không chừng hôm nay gặp mặt, ngày mai tôi đã đi gặp Lênin, Cacmac rồi. Lẽ nào cậu thật sự nhẫn tâm không gặp tôi, chúng ta là bạn vong niên cơ mà!
Diệp Lăng Phi nhìn Bành Nguyên, không biết làm thế nào nữa đành gật đầu,nói:
- Lão gia tử, được rồi! Tôi không đi nữa đã được chưa?
Nói rồi quay lại nói với Dã Lang:
- Dã Lang, cậu mang những đồ chúng ta vừa sắp ra quay trở lại đi!
Bành nguyên thấy Diệp Lăng Phi nói như vậy cười đáp:
- Tiểu Diệp, như vậy mới đúng chứ, nào lại đây tôi giới thiệu cho cậu quen biết vài người, những người này đều là bạn cũ của tôi đó. Lần này tôi dẫn họ tới là muốn cho họ xem bộ đội đặc chủng Lang Nha, sau đó sẽ là những người bộ đội đặc chủng ưu tú nhất!
Diệp Lăng Phi nhìn mặt Bành Nguyên, mặc dù hắn không hề nói gì nhưng trong lòng lại nghĩ thầm:
- Thôi đi! Tôi còn không hiểu ông sao? Ông tới đây mang theo một đám người tới tham quan à, rõ ràng là gọi họ tới đây để tôi không có cách nào bỏ đi chứ gì!
Nghĩ tới đây, Diệp Lăng Phi lại nhìn sang Bành Hiểu Lộ đang đứng sau lưng Bành Nguyên, lườm một cái. Sau khi Bành Hiểu Lộ nhìn thấy Diệp Lăng Phi đang lườm mình, thì vẫn bĩu môi, ý là:
- Anh lườm cái quái gì?
Lần này đi cùng Bành Nguyên cũng có mấy người bên bộ tham mưu, cũng có những người bên quân đội. Đều là những quan chức cấp cao cả. Nếu không phải là cấp cao cũng chẳng có tư cách gì đi cùng Bành Nguyên tới đây. Những người đó đều tỏ ra rất khách sáo. Diệp Lăng Phi cũng không biết, những người đó đều nể mặt Bành Nguyên. Mặ dù Bành Nguyên đã về hưu, nhưng ảnh hưởng của ông ta vẫn còn rất lớn. Lại còn chưa nói tới Bành Sở Hoa, nên ai cũng rất nể mặt Bành Nguyên.
Diệp Lăng Phi liếc nhìn chiếc xe tải đó, cảm thấy kì lạ bèn hỏi:
- Lão gia tử! Bên trong cái xe tải to đùng này của ông đựng đầy những cái gì vậy?
- Toàn đồ tốt đó! Chẳng phải cậu nói muốn làm một chiến trường tập luyện như thật sao, Sở Hoa đã điều tới cho cậu tất cả những trang thiết bị cần rồi, tiện thể điều tới cho cậu một nhân viên tham mưu của quân đội, hoàn toàn do cậu làm lãnh đạo, như thế nào, bây giờ cậu đã hài lòng chưa? Cậu có ý tưởng gì, cứ thoải mái ra lệnh cho người tham mưu đó thực hiện, cậu đừng có mà xem thường bọn họ, những người này trong lĩnh vực này không hề thua kém cậu đâu!
- Lão gia tử! Ông đã nói như vậy, tôi làm sao so sánh được với bọn họ, thôi đi vậy, ông đừng có quá đề cao tôi, tôi đồng ý với ông hai ngày này sẽ không đi! Nhưng nếu tôi làm xong phương diện này, tôi thật sự muốn về Vọng Hải!
- Như vậy cũng được! Cứ làm xong rồi hãy hay!
- Bố à! Chúng ta vào trong trước hãy nói! Bên ngoài trời lạnh quá!
Bành Sở Hoa lo lắng sức khỏe của Bành Nguyên không chịu được, bèn nhắc nhở:
- Đại đội trưởng Bạch đã chuẩn bị xong hết rồi!
- Đừng nóng vội!
Bành Nguyên vẫy tay, nói:
- Không vấn đề gì! tôi còn muốn đi xem mấy binh sĩ của tôi, Tiểu Diệp! Những binh sĩ đó của tôi ở đâu vậy hả? Sao tôi chẳng nhìn thấy họ nhỉ!
- Ông nội! Những binh sĩ đó đều bị Diệp Lăng Phi đuổi ra tập luyện giữa môi trường hoang dã rồi, mấy ngày này đều có người bị loại bỏ, không biết hôm nay trở về có người nào bị loại không?
Bành Hiểu Lộ nhìn Diệp Lăng Phi bĩu môi, nói:
- Cách tập huấn của anh ta quá ư tàn bạo, như thế này mà cũng gọi là tập luyện à, rõ ràng là giết người mà!
- Hiểu Lộ! Con nói như vậy là không đúng rồi! Có gì đáng gọi là giết người chứ! Không nghiêm khắc như vậy làm sao có thể đào tạo ra những người kiệt xuất chứ, ông đã biết kết quả của phương pháp này, ông rất hài lòng!
Bành Hiểu Lộ bĩu môi, tỏ ra không hài lòng với Diệp Lăng Phi. Bành Sở Hoa nghe thấy mấy người binh sĩ đó không có ở đây thì vội nói:
- Bố à! Chúng ta cứ vào trước rồi hãy nói đi!
- Ừm. Tiểu Diệp đi thôi! Chúng ta vào trong nói chuyện.
- Được!
Diệp Lăng Phi có chút không cam tâm đi đằng sau Bành Nguyên vào phòng.
Bạch Dương sớm đã biết Bành Nguyên sẽ tới vì vậy đã chuẩn bị xong hết, Bạch Dương dẫn những người thủ trưởng đó đều vào trong hết. Ở đây không có ghế sô pha các loại, đều là ghế cứng, Bạch Dương cảm thấy ở đây quá đơn giản, miệng không ngừng xin lỗi. Bành Sở Hoa không thể nhìn tiếp được, bèn gọi Bạch Dương tới bên cạnh nói:
- Đại đội trưởng Bạch, chúng tôi tới đây là kiểm tra tình hình thực tế, điều kiện ở đây không tốt thì cũng chẳng liên quan tới anh, đó là do điều kiện trong quân đội không tốt, quân trưởng của quân đội ở đây, tôi tin nhất định khi về ông ấy sẽ biểu dương sự cung ứng vật chất của các anh ở đây!
Bành Sở Hoa nói như vậy, đội trưởng Trương cũng khong thể im lặng mãi cũng tỏ ra thái độ.
Thật ra, ở đây, Diệp Lăng Phi và Bành Nguyên mới là vai chính, lần này Bành Nguyên tới, mục đích chủ yếu là không để Diệp Lăng Phi rời khỏi. Ông ta cảm thấy có một số lời nói riêng với Diệp Lăng Phi mới được, thế là ông bảo Bành Sở Hoa dẫn những người khác đi ra ngoài. Đợi tất cả mọi người ra ngoài ông ta mới nói với Diệp Lăng Phi mục đích thật sự của việc ông ta tới đây.
Mục đích đầu tiên của ông ta khi tới đây thì đã bị Diệp Lăng Phi đoán trúng rồi, đó chính là không muốn cho Diệp Lăng Phi rời khỏi. Ông ta muốn Diệp Lăng Phi trong thời gian ngắn nhất đào tạo ra được binh đoàn bộ đội đặc chủng. Khi Bành Nguyên nói ra mục đích thứ hai mà ông tới đây, Diệp Lăng Phi không ngờ nghĩ rằng ông ta lại là vì chủ ý của tổ chức Lang Nha mà tới. Không thể phủ nhận, từ ngày Lang Nha thành lập đã trở thành một tập đoàn buôn lậu không hề đơn giản, một thế lực mạnh. Nhưng Diệp Lăng Phi ở trong tập đoàn Lang Nha cũng có một thế lực rất lớn, cũng có nghĩa là mọi việc của Lang Nha đều phải nhờ thế lực của rất nhiều mặt. Nếu Diệp Lăng Phi đồng ý với yêu cầu của Bành Nguyên, tức là đẩy Lang Nha tới một điều cực đoan khác, hắn buộc phải suy sét kĩ yêu cầu của Bành Nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.