Nhiếp Quân lúc này ý thức được anh đã phạm một sai lầm lớn, sai lầm này có thể hủy diệt tiền đồ của anh. Nhiếp Quân lo lắng nhất chính là chuyển ngành trước, nếu như anh rời khỏi bộ đội đặc chủng “Lang Nha” đến bộ đội khác đảm nhiệm chức vụ giáo quan hoặc trưởng doanh, trong lòng Nhiếp Quân hiện vẫn có thể chấp nhận, nhưng anh lo lắng vừa rồi bản thân làm cho Bành Hiểu Lộ tức giận, Bành Hiểu Lộ khiến anh không thể tiếp tục ở lại trong quân đội, điều đó dễ như trở bàn tay.
Bành Hiểu Lộ một hơi chạy về ký túc xá của cô, đóng sầm cửa lại, nhào lên giường cô, vai run run, nức nở. Bành Hiểu Lộ cảm thấy bản thân chịu uất ức to bằng trời, cô luôn kính trọng Nhiếp Quân, cảm giác đối với Nhiếp Quân chỉ là kính trọng, lại không ngờ lại khiến cho Nhiếp Quân hiểu lầm. Nhất là khi Nhiếp Quân nói ra những lời thăng tiến đó, khiến cho hình tượng của Nhiếp Quân trong lòng Bành Hiểu Lộ hoàn toàn vỡ nát, Bành Hiểu Lộ không ngờ Nhiếp Quân là người như vậy.
Cô cảm thấy rất uất ức, kết quả không nhịn được, chạy về ký túc xá khóc nức nở.
Chính lúc Bành Hiểu Lộ nằm trên giường nức nở, thì nghe thấy tiếng cửa phòng vang lên. Bành Hiểu Lộ nghe thấy tiếng bước chân, cô đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, trên mặt còn có nước mắt, hướng về cửa phòng hét lên:
- Ai cho anh vào, mau ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy bất cứ người nào!
Người đi vào chính là Diệp Lăng Phi, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524560/chuong-872.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.