Diệp Lăng Phi nghe Tiêu Vũ Văn mắng đám người lúc nãy ngu như một lũ heo, cái gì cũng không biết thì phì cười:
- Vũ Văn em làm gì mà mắng người chứ anh thấy họ cũng không tồi, sao mà lại thành một đàn lợn được cơ chứ?
- Anh Diệp anh không biết đấy thôi. Em bị cái lũ đó làm cho tức suýt chết!
Tiêu Vũ Văn vừa nhắc tới chuyện đó thì lại tức giận nói:
- Em đã nói chuyện xong hết với nhà trường rồi! Thuê địa điểm, đồng thời nhà trường cũng sẽ phối hợp, kết quả thì em tìm được tên biên kịch của trường lại là một tên ngốc, cơ bản là không biết biên kịch bản, Hắn nói có thể lên mạng tìm vài vở kịch về sửa lại là xong. Anh Diệp, anh nói thằng ngu đấy không phải lợn thì là gì? Nếu có thể tìm trên mạng như vậy thì em cần hắn làm cái quái gì chứ. Vô dụng! Còn cả những người còn lại nữa, cứ nghĩ sẽ trông cậy được vào bọn họ, hôm nay em thấy rồi, bọn người đó hoàn toàn không biết diễn kịch lại còn muốn làm đại minh tinh, em bị bọn chúng làm tức điên lên đây!
Tiêu Vũ Văn cằn nhằn như vậy, Diệp Lăng Phi bèn cười lớn.
- Anh Diệp em đang bực chết đi được đây anh còn cười cái gì?
- Vũ Văn, thật ra việc này rất đơn giản chỉ là em suy nghĩ vẫn chưa được chu đáo lắm! Em nói đầu tư mấy chục vạn nhân dân tệ có thể sản xuất được vở kịch này anh tin nhưng chất lượng thì sẽ rất kém. Anh đưa em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524532/chuong-844.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.