Bố của Alice là một nhân vật không dễ đối phó, Diệp Lăng Phi thật sự lo bố của Alice tìm hắn tính sổ, Diệp Lăng Phi chính là một trong những nguyên nhân khiến Alice không đồng ý ngả cho vị hôn phu có thân phận quý tốc kia, theo Diệp Lăng Phi thấy, bố của Alice nhất định sẽ tìm hắn tính sổ. Còn về những nguyên nhân khác, Diệp Lăng Phi tuy rằng không rõ, nhưng hắn cũng có thể đoán được phần nào. Bố của Alice là một thương nhân, thương nhân luôn hy vọng lợi ích của mình được tối ưu hóa, nếu như Alice kết hôn với vị hôn phu có dòng máu quý tộc kia, bố của Alice vô hình chung được hưởng vinh quang của quý tộc, do đó kinh doanh chắc chắn sẽ ngày càng lớn, có thể nói trong cuộc hôn nhân này không tránh được những trao đổi lợi ích. Cũng vừa hay vì nguyên nhân này mà Alice hạ quyết tâm không lấy vị hôn phu đó, chuyện này gây xôn xao dư luận, một ông trùm châu báu nổi tiếng thế giới, một gia tộc cao quý tiếng tăm lẫy lừng nước Anh, cộng thêm những danh hiệu dành cho người đẹp Alice như: “Người đẹp trí tuệ” hay “Người đẹp trong các người đẹp”.v.v. Chuyện này dù có không muốn để người khác biết e rằng quá khó. Diệp Lăng Phi thật sự rất lo nếu bố Alice tìm hắn tính tội, thế thì mọi chuyện chắc chắn sẽ càng rắc rối. Diệp Lăng Phi tạm thời không muốn nghĩ tới chuyện này nữa, hắn đứng dậy, gọi Dã Lang nói: - Dã Lang, nào, lên đánh hai hiệp chứ! - Được! Dã Lang đáp. Diệp Lăng Phi và Dã Lang đấu trên tầng hai, bỗng ở tầng một truyền lại tiếng bước chân, ngay sau đó, một nhân viên bảo an chạy lên tầng hai, nhân viên bảo an thấy Dã Lang đang đấu trên sàn liền bước tới bên Dã Thú, nhỏ giọng nói vào tai Dã Thú một câu. Dã Thú vừa nghe xong, liền căng tròn con ngươi, nói: - Có loại người như thế sao, đúng là muốn chết đây mà. Chạy tới đây gây chuyện, đi, dẫn ta xuống xem thế nào! Dã Thú cũng không buồn mặc áo vào, cứ để trần thế bước theo nhân viên bảo an xuống lầu. Dã Lang và Diệp Lăng Phi đang toàn tâm dành cho trận đấu, không hề chú ý Dã Thú đã rời khỏi. Không lâu sau, dưới nhà vọng lại tiếng bộp bộp vọng lên, Diệp Lăng Phi và Dã Lang liền dừng lại. Diệp Lăng Phi lau mồ hôi, nói với Dã Lang: - Chuyện gì thế? - Em cũng không rõ! Dã Lang nói: - Satan, anh ở đây nghỉ lát đi, em xuống dưới xem thế nào! Nói xong, Dã Lang liền quay người bước khỏi sàn đấu, cũng để trần người bước xuống lầu. Diệp Lăng Phi lau mồ hôi xong, liền nằm nghỉ trên chiếc ghế phía dưới sàn đấu, hắn ực ực uống lấy mấy hụm nước lớn, thấy nằm dài trên này cũng chẳng có việc gì làm, chi bằng xuống dưới xem rốt cục có chuyện gì. Hắn cầm lấy chiếc áo sơ mi mặc lên người, bước xuống lầu. Diệp Lăng Phi vừa xuống lầu, liền nhìn thấy cả tầng một loạn cào cào, những người tới đây tập luyện trốn sang một bên, nhường lấy khu vực trống ở giữa nhà, Dã Thú đang để trần người đấu với một người đàn ông mặc com-ple, xem ra người đàn ông này cũng không dễ đối phó, dựa vào việc người đàn ông này có thể đấu ngang với thân thủ của Dã Thú, chốc lát khó phân thắng bại, còn Dã Lang lại đứng ở một bên, nắm chặt tay. Trông có vẻ sẵn sàng ứng chiến, một người đàn ông khoảng tầm trên ba mươi tuổi đang đứng ở phía bắc, trông có vẻ khá an nhàn, hoàn toàn không thèm quan tâm những chuyện trước mắt. Diệp Lăng Phi không nhìn còn đỡ, nhìn thấy là điên, hắn không ngờ tên đàn ông lạ hoắc này âm hồn lại dai dẳng như vậy, hôm qua đã gặp hai lần rồi, hôm nay lại gặp hắn ở chỗ của Dã Lang. Diệp Lăng Phi sao có thể tin vào mấy chuyện trùng hợp vớ vẩn đó chứ, nhân gian đâu ra mà lắm trùng hợp thế. Diệp Lăng Phi vốn nghĩ người đàn ông này ban đầu chỉ là theo Bạch Tình Đình, giờ xem ra, hình như tên đàn ông âm hồn bất định này đang bám theo hắn. Diệp Lăng Phi từ từ bước tới bên sàn đấu, quát một tiếng: - Dừng tay! Dã Thú nghe thấy Diệp Lăng Phi nói vậy, liền tách khỏi tên đàn ông đó, sau đó nhảy về sau một cái, tới bên Diệp Lăng Phi, nói: - Đại ca, tên tiểu tử này cũng khó xơi phết! Diệp Lăng Phi gật gật đầu, hắn không nói nhiều, liếc mắt ám hiệu cho Dã Lang, Dã Lang dù sao cũng là chủ ở đây, để Dã Lang ra mặt là hợp lý nhất. Dã Lang thấy Diệp Lăng Phi ám hiệu cho hắn, hắn liền gọi bảo an lại, hỏi: - Chuyện gì thế hả? - Hai người này muốn gặp Diệp tiên sinh, chúng tôi nói Diệp tiên sinh không có ở đây, thế là bọn họ lao vào! Dã Lang gật gật đầu, ý nói vị nhân viên bảo an đó có thể lui. Hắn chậm bước tới bên người đàn ông vừa đấu với Dã Thú. Dã Thú cũng để trần người, cơ bắp cuồn cuồn, Dã Lang không khoa trương như Dã Thú, nhưng, điều đó không có nghĩa Dã Thú không đáng sợ. Hoàn toàn ngược lại, Dã Lang là một người khá lạnh lùng, ra tay cực kỳ hận. Hắn đưa mắt sắc nhọn nhìn thẳng vào người đàn ông mặc bộ com-ple nói: - Vị tiên sinh này, ở đây chúng tôi khônng hoan nghênh hai người, mời hai người rời khỏi đây! Người đàn ông mặc bộ com-ple đó cũng không nói gì, mà người đàn ông đang đứng an nhàn một bên kia ngược lại liền cười nói: - Hiểu nhầm, tuyệt đối chỉ là hiểu nhầm thôi! - Hiểu nhầm? Dã Lang lạnh lùng nói: - Ở đây có gì hiểu nhầm sao, chỗ này là của tôi. Tôi có quyền quyết định người đến kẻ đi. Và hai vị đây thuộc vào dòng không nên tới! - Tôi nói giữa chúng ta có chút hiểu lầm, tôi tới đây là muốn gặp Diệp tiên sinh, muốn kết giao bạn bè với Diệp tiên sinh, không ngờ thuộc hạ của tôi lại hấp tấp như vậy. Hắn tính khí không tốt lắm, ngang ngược lao vào. Thật sự xin lỗi, thế này đi, tôi sẽ bồi thường thiệt hại ở đây, coi nhừ đây là lời xin lỗi của tôi! Dã Lang sắc mặt sầm lại, nói: - Tôi không thiếu tiền, cũng không cần phải bồi thường gì cả, tôi nói rồi, ở đây không hoan nghênh hai người, mời hai người đi cho! - Diệp tiên sinh, lẽ nào đây lại là cách tiếp khách của các vị! Người đàn ông đó thấy Dã Lang cố chấp muốn đuổi bọn họ đi, hắn liền nhìn sang Diệp Lăng Phi, nói: - Tôi rất kính trọng Diệp tiên sinh, muốn kết gia bạn bè với Diệp tiên sinh, không biết Diệp tiên sinh có nể mặt tôi chút được không? Diệp Lăng Phi thấy người đàn ông lạ đó nói xong, liền bước lên hai bước, tới trước mặt người đàn ông đó, nhìn hắn một vòng, rồi khẽ cười nói: - Tôi không quen ngài, tôi nghĩ tôi cũng không nhất thiết phải quen ngài làm gì. - Diệp tiên sinh, không thể nói như thế được, giữa chúng ta nói không chừng còn có thể trở thành bạn tốt! Người đàn ông đó rút ra chiếc danh thiếp từ trong túi, nói: - Đây là danh thiếp của tôi, đương nhiên, đây chỉ danh hiệu của tôi thôi, tôi có khá nhiều công ty ở châu Á, ở châu Âu, tôi điều khiển cả đại tập đoàn đứng vào hàng một trong mười tập đoàn mạnh nhất châu Âu – tập đoàn UPA, lần này tôi tới thành phố Vọng Hải, chính là muốn lập nghiệp tại Trung Quốc, định thành lập công ty của tôi ở Vọng Hải! Diệp Lăng Phi liếc nhìn qua tên trên danh thiếp, tên Trung quốc là Đới Vinh Cẩm, tên tiếng anh là Kewell, còn những danh hiệu trên danh thiếp đối với Diệp Lăng Phi mà nói chỉ là đồ bỏ đi, Diệp Lăng Phi nhìn cũng không thèm nhìn, sau khi liếc mắt một cái, liền ném thẳng danh thiếp xuống đất, nhếch mép nói: - Đới tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không nhất thiết phải biết nhau làm gì, tôi cũng không muốn hợp tác gì với anh cả! - Diệp tiên sinh, chẳng lẽ giữa chúng ta không thể trở thành bạn được sao, tôi rất muốn kết bạn với Diệp tiên sinh! Đới Vinh Cẩm nở nụ cười rất nho nhã, ngay cả khi Diệp Lăng Phi từ chối, hắn vẫn giữ nguyên nụ cười, tựa như nụ cười của hắn không bao giờ tắt vậy, hắn đưa tay ra định bắt tay với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi không hề khách khí nói: - Đới tiên sinh, nãy tôi đã nói rất rõ rồi, giữa chúng ta không nhất thiết phải quen biết làm gì! Diệp Lăng Phi nói xong, quay người bước lên tầng hai. Còn Dã Lang và Dã Thú đứng ngăn lại trước mặt Đới Vinh Cẩm, Dã Lang không hề khách khí hạ lệnh tiễn khách: - Mời! - Được thôi, thế thì tôi sẽ đi, mong sau này còn có cơ hội gặp mặt! Đới Vinh Cẩm vẫn giữ nguyên nụ cười khi bị người khác đuổi ra ngoài. Hắn dẫn theo tên thuộc hạ vừa đấu với Dã Thú ra ngoài. Đợi hai người đó đi khỏi, Dã Lang liền nói với khách: - Mọi người tiếp tục đi, không sao rồi, không sao! Nói xong liền gọi người phụ trách tới, dặn dò hai câu rồi quay người, cùng Dã Thú lên lầu. Diệp Lăng Phi ngồi trên ghế, chân phải hắn giang ra, ngón giữa tay phải không ngừng gõ gõ vào bàn. Phát ra những tiếng tang, tang rất trong trẻo. Dã Thú vừa lên tới nơi liền nhếch mép mắng: - Mẹ kiếp, tên khốn nạn đó không vừa nhỉ, em thấy hắn không phải loại vừa đâu, dù không phải là đặc chủng binh, mẹ kiếp, chắc chắn hắn cũng trải qua rèn luyện, nhìn cách hắn ra tay cộng với sức tấn công đã biết tên tiểu tử đó không đơn giản rồi. Dã Lang không thèm để ý tới Dã Thú, hắn tới bên Diệp Lăng Phi, ngồi xuống, nhìn Diệp Lăng Phi cau mày suy nghĩ, Dã Lang nói: - Satan, anh nghĩ bọn chúng là ai, sao lại tới đây tìm anh? Diệp Lăng Phi dừng tay lại, nhìn Dã Lang, nói: - Anh đang nghĩ tới điều này đây, anh không nghĩ bọn chúng nhìn thấy anh bước vào đây, thế nên, chắc chắn chỉ có một khả năng, tên Đới Vinh Cẩm đó phái người theo dõi anh, bám tới đây! - Như thế thì có mục đích gì chứ? Dã Lang hỏi. - Đây cũng là điều anh thấy khó hiểu! Diệp Lăng Phi nói: - Anh không hề quen hắn ta, chính xác mà nói là anh mới gặp hắn có hai lần vào hôm qua, lúc đó, anh còn nghĩ tên đó bám lấy Tình Đình. Nhưng, giờ anh lại nghi ngờ chuyện đó, nếu hắn muốn bám lấy Bạch Tình Đình, tại sao lại theo dõi anh, hơn nữa còn định kết bạn với anh. Hắn làm vậy để làm gì chứ? - Satan, anh không phải đang nghi ngờ tên đó biết thân phận của anh chứ! Dã Lang nói: - Có lẽ, hắn có mục đích khác. - Ừm, không loại trừ khả năng này, tóm lại anh thấy thân phận của tên này có vẻ khá thần bí khiến anh rất khó hiểu! Diệp Lăng Phi nói: - Dã Thú, cho người xuống tầng một tìm tên của tên khốn nạn đó cho anh, theo như thân phận ghi trên danh thiếp đó, anh muốn biết hắn là thần thánh phương nào, tại sao lại bám theo anh! Dã Thú đáp một tiếng: - Được! Nói xong, liền xuống lầu. ...................................................................................................................... Diệp Lăng Phi ở chỗ Dã Lang tắm rửa xong, lại cùng Dã Lang và Dã Thú ăn cơm trưa, vốn Diệp Lăng Phi định gọi điện cho Bạch Tình Đình, hỏi Bạch Tình Đình có muốn ăn gì không, nhưng nghĩ Bạch Tình Đình nói muốn ở cùng với Chu Hân Mính và Vu Tiêu Tiếu cả ngày hôm nay, Diệp Lăng Phi liền bỏ ngay ý định này. Ăn xong cơm, Diệp Lăng Phi liền lái xe tới nhà của Lý Khả Hân. Chuyện tối qua khiến Diệp Lăng Phi cứ khắc mãi trong lòng, hắn cảm thấy có chút có lỗi với Lý Khả Hân, nhưng tình hình lúc đó, Diệp Lăng Phi chỉ đành làm như vậy, nếu không sẽ khiến Bạch Tình Đình nghi ngờ, Diệp Lăng Phi định trực tiếp xin lỗi Lý Khả Hân. Ngay dưới nhà Lý Khả Hân, Diệp Lăng Phi liền gọi điện cho Lý Khả Hân. Điện thoại kết nối xong, trong điện thoại liền vọng lại tiếng của Lý Khả Hân: - Thần tình yêu, anh tìm tôi có chuyện gì thế! - Khả Hân, anh đang ở dưới nhà em, em xuống đây đi, anh muốn gặp em! Diệp Lăng Phi nói. - Sao, anh chạy tới nhà em? Trong điện thoại vọng lại tiếng cười của Lý Khả Hân, Lý Khả Hân vốn là người rất sảng khoái, cô cười nói: - Đúng là kỳ lạ, sao anh lại tự quyết định thế, sao anh biết emsẽ ở nhà chứ? - Sao, em không có nhà? Diệp Lăng Phi thấy Lý Khả Hân nói vậy, liền nói: - Anh nghĩ buổi chiều quán bar không mở, em chắc sẽ ở nhà nghỉ ngơi! - Em thấy anh quả là tự tung tự tác thật! Lý Khả Hân cười nói: - Em giờ không có ở nhà, em và Hiểu Uyển đang ở cùng nhau! - Sao em lại ở cùng Hiểu Uyển? Diệp Lăng Phi hỏi. - Sao, ai nói em không được ở cùng Hiểu Uyển. Em và Hiểu Uyển vốn là bạn tốt mà! Lý Khả Hân cười nói: - Hơn nữa, bên cạnh tụi em còn có một anh chàng khá đẹp trai, sao nào, anh chàng này không những trẻ, lại còn đẹp trai nữa chứ, quan trọng nhất là anh ta còn là bạn tốt thanh mai trúc mã của Hiểu Uyển nữa. Giờ thì anh có đối thủ rồi nhé! - Không phải chứ, sao lại thế được, sao tựa như tất cả đối thủ của anh lại xuất hiện cùng một lúc thế này! Diệp Lăng Phi nghe thấy thế, liền mắng: - Không lẽ mấy tên này trước đây không dám lộ diện, giờ nhân lễ Quốc khánh lần lượt ngóc đầu ra! Lý Khả Hân bên đó còn định nói gì nữa, không ngờ lại bị Đường Hiểu Uyển giật lấy điện thoại, Đường Hiểu Uyển vội vàng nói: - Diệp đại ca, anh đừng nghe chị Khả Hân nói bừa, tên thanh niên đó chỉ là người bên quê cũ của bố em thôi, gì mà thanh mai trúc mã chứ, đâu có chuyện đó, em..em nhất thời không nói rõ được, tóm lại rất phiền! Diệp Lăng Phi cười nói: - Có gì mà phiền chứ, anh thấy em và Khả Hân ở cùng nhau đúng là sai lầm, Khả Hân sẽ loạn kể về người thanh niên đó đấy! Lý Khả Hân lúc này liền giật lấy điện thoại, cô lập tức giận nói: - Diệp Lăng Phi, anh đang nói ai đó hả, em mà là loại người như thế sao. Em, nói hai là hai, thôi đi, vị thần tình yêu. Em biết lòng anh nhất định đang rất lo lắng, em thấy anh nên qua đây đi, chúng em đang ở khu vui chơi tầng năm tòa nhà An Thịnh đó, em thật nghi ngờ tên tiểu tử nhà anh chưa bao giờ chơi qua trò chơi, lợi hại thật, ăn xong cơm thì tới đây chơi đi, phiền chết đi được, anh mau qua đây đi. Ít ra cũng có thể lấy anh thỏa mãn chút! - Khả Hân, giờ càng lúc em ăn nói càng không ra gì rồi, anh thấy mình nên qua đó dậy cho em một bài học mới được, không thì thật có lỗi với chính mình quá! Diệp Lăng Phi nói xong liền ném điện thoại qua một bên, lái xe lao thẳng tới tòa nhà An Thịnh. Tầng năm của tòa nhà An Thịnh chủ yếu kinh doanh vui chơi giải trí và đồ ăn, Diệp Lăng Phi lên tầng năm, vừa bước ra khỏi cầu thang máy, liền nghe thấy trong sảnh trò chơi vọng lại những âm thanh ồn ào của trò chơi. Những trò chơi hiện nay không giống với những chiếc máy trò chơi đơn giản như mấy năm trước đây, đại sảnh của khu vui chơi hiện nay đa phần đều là những máy trò chơi mô phỏng, người chơi càng hưng phấn hơn. Diệp Lăng Phi vừa tới cửa đại sảnh khu vui chơi, liền nhìn thấy hai người Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển đang chán nản ngồi bên một chiếc máy mô phỏng, Diệp Lăng Phi đang ngồi nghịch điện thoại, còn Lý Khả Hân lại đang nhìn một cậu bé chừng mười lăm mười sáu ngồi đối diện đang nhấn nhấn nút chơi. Lý Khả Hân nhìn thấy Diệp Lăng Phi đầu tiên, Lý Khả Hân liền kéo Đường Hiểu Uyển một cái, Đường Hiểu Uyển ngẩng đầu lên, liền thấy Diệp Lăng Phi đang đứng ở cửa khu trò chơi, đang nhìn vào trong. Đường Hiểu Uyển lập tức đặt điện thoại vào túi, đứng dậy, lao thẳng tới bên Diệp Lăng Phi. Lý Khả Hân cũng đứng dậy, chỉ là chậm bước tiến về phía Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển mặc chiếc váy ngắn với những chấm hoa nhỏ, trên người mặc chiếc áo phông có in hình chuột biếm họa, bên ngoài còn khoác một chiếc áo lót màu trắng. Đường Hiểu Uyển với đôi ngực sữa nhô nhô kia vô cùng nhức mắt, cho dù có mang Đường Hiểu Uyển giấu vào trong cả đám phụ nữ, cũng có thể đưa mắt nhìn thấy bộ ngực tựa đỉnh núi kia của cô là nhận ngay ra cô. Những nơi mà Đường Hiểu Uyển tới không hề thiếu đi sự thu hút của những ánh mắt, quan trọng hơn cả là sắc đẹp của cô của thể hạ gục cả già trẻ, trên có bảy tám mươi, dưới có cả những thanh niên vừa phát dục mới hơn mười tuổi. Trung có cả những người đàn ông trung niên đã thành gia lập nghiệp ngày đêm sênh ca, không ai thoát được cả, ánh mắt của họ đầu tiên mà họ nhìn Đường Hiểu Uyển chính là bộ ngực của cô. Nhất là lúc Đường Hiểu Uyển bước nhanh thế này, bộ ngực đó liền rung lên, khiến cho mấy thanh niên cứ chăm chăm nhìn vào bộ ngực Đường Hiểu Uyển, ngay cả những người mà hiện họ đang cần khống chế chết thế nào cũng không biết. Đường Hiểu Uyển tới trước mặt Diệp Lăng Phi, hai tay ôm lấy eo Diệp Lăng Phi, mấy ngày nay không được gặp Diệp Lăng Phi. Đường Hiểu Uyển vô cùng nhớ Diệp Lăng Phi, thế nên cô mới ôm chặt lấy Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cảm thấy ngực hắn được hai cái gì mềm mềm ép vào, cảm giác vô cùng thoải mái, khiến Diệp Lăng Phi thấy bực bội tiếc một nỗi giờ không thể phóng túng nắn bóp một trận. Có điều đây là nơi công cộng, Diệp Lăng Phi không dám làm gì quá đáng, hắn khẽ nói: - Hiểu Uyển, em thế này anh không chịu được đâu, ôm anh khẽ thôi nào! Đường Hiểu Uyển hiểu được ý của Diệp Lăng Phi, bất giác làm nũng nói: - Em cứ ôm Diệp đại ca đó, ai bảo Diệp đại ca dịp Quốc khánh này chẳng thèm để ý tới em, em cứ ôm Diệp đại ca đó! Đường Hiểu Uyển tuy nói vậy nhưng cô lại bỏ tay ra, không dám ôm lấy eo Diệp Lăng Phi nữa. Lý Khả Hân lúc này mới bước tới. Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi, cười hì hì nói: - Đại thần tình yêu, em biết em nói như thế anh nhất định sẽ chạy tới đây, làm sao có thể không sợ Hiểu Uyển nhà anh bị người khác kéo mất chứ! Đường Hiểu Uyển thấy Lý Khả Hân nói vậy, liền bĩu bĩu môi, không vui nói: - Chị Khả Hân, chị lại nói bừa rồi. Em với anh ta làm gì có quan hệ gì đâu chứ, hắn ta chỉ là một tên đại khoác lác, bố em cũng không thích hắn, chỉ vì nể mặt nên mới không còn cách nào cả! Lý Khả Hân nghe Đường Hiểu Uyển nói tên đó là tên đại khoác lác, cô bỗng cười nói: - Thần tình yêu, anh còn nói, trước em nghĩ anh đã đủ bốc phét rồi, không ngờ sau khi em gặp tên đó xong, em mới biết anh ta càng có khả năng khoác lác, anh chỉ cần nói với hắn vài câu, bảo đảm sẽ bị hắn thổi cho không biết bắn tới phương nào!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]