Trương Lộ Tuyết nghe xong câu này của Diệp Lăng Phi. Ban đầu cô lặng người, sau đó lại cười ha hà khiến Diệp Lăng Phi có chút ngờ ngàng. Chuyện này vốn rất khó xử. Diệp Lăng Phi vốn không biết nên làm thế nào mới thỏa đáng. Hắn mới nói sẽ cưới cả Bạch Tình Đình và Trương Lộ Tuyết. Khuôn mặt vốn đầy vẻ tức giận của Trương Lộ Tuyết giờ bị câu này của Diệp Lăng Phi chọc cười rồi. Cô không ngừng lắc đầu nói: - Diệp Lăng Phi, khéo sao anh có thể nghĩ ra được. Còn muốn cưới cả em và Bạch Tình Đình nữa chứ. Chưa nói tới Bạch Tình Đình có chịu nhường hay không, em thì tuyệt đối không được. Anh nghĩ vẫn còn giống trước kia sao. Một chồng nhiều vợ. Giờ là thời buổi tiên tiến rồi. Ai cho anh lấy hai vợ chứ. Đàn ông bây giờ rất muốn làm như thế đó nhưng không có cửa đâu. - Lộ Tuyết, em nghe anh nói...! Diệp Lăng Phi định nói cho Trương Lộ Tuyết biết hắn mang rất nhiều quốc tịch. Trong đó có quốc tịch của một nước cho phép lấy nhiều vợ. Chỉ là lời của Diệp Lăng Phi bị Trương Lộ Tuyết cắt ngang. Trương Lộ Tuyết cười nói: - Thôi, được rồi. Diệp Lăng Phi, anh cũng không cần phải lo lắng làm gì. Nãy em chỉ là cố ý nói thế để xem anh trả lời thế nào thôi. Nếu anh thật sự muốn ly hôn với Bạch Tình Đình để lấy em. Em sẽ triệt để chấm dứt tình cảm của mình với anh. Em và Bạch Tình Đình tình tranh đấu để phân cao thấp. Giờ em không nghĩ như thế nữa. Thật ra em và Bạch Tình Đình từ nhỏ đã là bạn của nhau. Chỉ là hai đứa tụi em đều hiếu thắng, mới thành như ngày hôm nay. Giờ thì sao, em đã không muốn tranh đấu với Bạch Tình Đình nữa rồi. Đòi người chỉ cần cảm thấy vui vẻ là được rồi. Hà tất phải tranh cao thấp làm gì chứ. Thế nên, nãy anh mà nói sẽ ly hôn với Bạch Tình Đình, nghĩa là anh không có trách nhiệm của đàn ông. Căn bản không đáng để em yêu. Thật ra, em biết chuyện này đối với anh rất khó. Những lời vừa nãy của anh cứ coi là giả đi. Em cũng rất vui. Giờ em còn đang băn khoăn không biết có nên sinh đứa bé ra không. Em việc gì phải sinh đứa bé ra chứ, vừa đau, vừa không thể giữ được thân hình này của em, em không muốn thế đâu. Anh cũng không cần phải lo. Em không ép anh đâu. Chuyện này sau rồi nói. Có lẽ mấy ngày tới, em sẽ phá thai. Em cũng không muốn sinh con cho một ông già. Hừm, anh đừng tưởng bở. Những lời này của Trương Lộ Tuyết khiến Diệp Lăng Phi cảm thấy ấm áp hẳn. Thật sự hắn không biết nên làm thế nào. Giờ nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy, hắn lại cảm thấy Trương Lộ Tuyết không phải là cô gái như hắn thường nghĩ. Thực ra, Trương Lộ Tuyết cũng rất quan tâm tới người khác. Như thế này, ngược lại càng làm cho Diệp Lăng Phi cảm thấy có lỗi với Trương Lộ Tuyết. Nếu là hắn, một cô gái tuyệt vời như Trương Lộ Tuyết thì kiếm đâu chẳng có đàn ông. Còn hắn thì hết lần này tới lần khác nảy sinh quan hệ với Trương Lộ Tuyết, kết quả dẫn tới chuyện như ngày hôm nay. Có điều, nói cách khác, hình như hắn cũng chưa làm chuyện gì cả, ít ra cả hai lần quan hệ đều vào lúc hắn không càm nhận được gì. Bỗng chốc. Diệp Lăng Phi không biết hắn nên nói gì mới phải. Chi đành ngơ ngác nhìn Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết thấy bộ dạng này của Diệp Lăng Phi, nhịn không được cười nói: - Thôi nào, đừng nhìn nữa. Không phải anh nói chiều nay sẽ dẫn em đi chơi sao, ừm, em giờ muốn đi xem phim, ăn kem, nghe nhạc. Tóm lại, em muốn lãng mạn một chút. Diệp Lăng Phi, nhiệm vụ của anh là làm cho em cảm thấy em biết yêu. Điều này không quá đáng quá chứ! - Ok, đương nhiên không có gì quá đáng rồi. Diệp Lăng Phi lắc đầu, nói: - Có điều, em có thể ăn kem sao, anh lo...! - Trời, anh nghĩ em mang thai mấy tháng rồi hả. Không sao đâu. À, e còn muốn đạp xe nữa...! Diệp Lăng Phi dẫn Trương Lộ Tuyết đi chơi cả buổi chiều khiến tâm trạng Trương Lộ Tuyết rất thoải mái. Sau đó hắn lái xe đưa Trương Lộ Tuyết về nhà. - Anh xuống xe vào nhà em ngồi chút đă chứ? Trương Lộ Tuyết xuống xe nhìn Diệp Lăng Phi không có ý xuống. Cô lại bổ sung thêm một câu: - Dù anh không vào nhà em ngồi, anh cũng phải mang đồ lên phòng ngủ cho em. Không lẽ anh định để em tự xách đồ lên sao! Diệp Lăng Phi tắt máy, xuống xe. Từ tay Trương Lộ Tuyết xách lấy túi to nhất, nói: - Anh chỉ là thấy hơi muộn rồi. Sợ ảnh hường tới em nghỉ ngơi. - Kiếm cớ, tuyệt đối là kiếm cớ. Nhìn anh mười phần là sợ về nhà muộn. Bạch Tình Đình sẽ nghi ngờ! Diệp Lăng Phi cười nói: - Em đoán sai rồi. Tình Đình đang đi công tác. Nhà anh giờ chi còn có cô giúp việc thôi! Diệp Lăng Phi nói câu này là thật. Bạch Tình Đình đi công tác không có ở nhà. Còn Chu Hân Minh mấy ngày này đều ở sở cành sát hoặc về nhà cô ấy. Tối căn bàn không ở tại biệt thự. Cũng chỉ có Trương Vân một mình ở nhà thôi. - Thảo nào, thì ra Bạch Tình Đình đi công tác! Trương Lộ Tuyết như bắt được thóp của Diệp Lăng Phi. Cô cười nói: - Em đoán, mấy tối nay anh đều không ở nhà. Bạch Tình Đình đi công tác không có ở nhà. Anh chắc chắn sẽ ra ngoài vụng trộm! Diệp Lăng Phi chỉ cười, không nói gì cả. Hắn xách đồ bước vào. Trương Lộ Tuyết thấy Diệp Lăng Phi không giải thích, liền đứng sau lưng Diệp Lăng Phi lớn tiếng hét: - Diệp Lăng Phi, em đoán đúng rồi đúng không. Buổi tối anh nhất định không ở nhà! Diệp Lăng Phi xách đồ lên phòng ngủ cho Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết lấy từng đồ một trong túi ra. Diệp Lăng Phi đứng trong phòng Trương Lộ Tuyết thấy cũng không có việc gì để làm, liền nói với Trương Lộ Tuyết: - Lộ Tuyết, anh về đây. Em có chuyện gì cứ gọi điện cho anh nhé! - ừm, được. Anh đi đi. Em không dám quấy rầy chuyện tốt của anh đâu! Tâm trạng Trương Lộ Tuyết không tồi. Cô vẫy vẫy tay chào Diệp Lăng Phi. Đúng lúc này, điện thoại của Trương Lộ Tuyết reo lên. Trương Lộ Tuyết cầm điện thoại của mình lên, nhìn vào màn hĩnh, rồi nói với Diệp Lăng Phi: - Là Khả Nhạc gọi tới! Vừa nói, Trương Lộ Tuyết vừa bấm nút nghe điện. Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết đang nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc. Hắn cũng không muốn tiếp tục làm phiền nữa. Chậm bước rời đi. Bỗng nghe thấy tiếng Trương Lộ Tuyết bực dọc nói: - Sao có thể như thế chứ, là ai làm? Diệp Lăng Phi nghe thấy giọng Trương Lộ Tuyết không ổn. Hắn lại dừng lại. Nhìn sắc mặt Trương Lộ Tuyết có vẻ tức giận. Hắn đoán có chuyện xảy ra. Diệp Lăng Phi không đi nữa. Hắn đứng trong phòng, thấy Trương Lộ Tuyết cầm máy tính qua, vội vội vàng vàng mở mấy. Trong lúc chờ máy tính mở, Trương Lộ Tuyết nói với Trịnh Khả Nhạc: - Là báo nào đăng. Tôi sẽ tố cáo hắn! - Lộ Tuyết, sao thế? Diệp Lăng Phi hỏi. Trương Lộ Tuyết cũng không nói gì. Cô mở máy lên mạng xong. Trương Lộ Tuyết liền nhập vào một địa chỉ mạng. Cô vừa nói chuyện với Trịnh Khả Nhạc vừa nhấn chuột. Vào một blog cá nhân, trong đó có hình cuộc sống sinh hoạt của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết nhìn thấy xong, liền tiếp tục hỏi: - Khả Nhạc, cô thu báo này lại cho tôi, mai tôi sẽ tới công ty xem. Tôi muốn xem là ai tạo tin đồn này. Hừm, tôi nhất định sẽ tố cáo hắn! Trương Lộ Tuyết tắt điện thoại. Cô ngồi trước bàn máy tính. Tay phải nắm chuột, nhìn ảnh đòi tư trên blog. Trương Lộ Tuyết xem từng tấm một. Một số tấm chụp lúc cô đang ở vườn, một số tắm chụp bên ngoài. Còn có một số tấm trông có vẻ như Trương Lộ Tuyết đang ở trong phòng ngủ sinh hoạt. Song, cũng có một số tấm chụp Trương Lộ Tuyết mặc quần áo sexy thậm chí còn có mấy tấm chi thấy Trương Lộ Tuyết mặc quần áo nhỏ. Trương Lộ Tuyết càng nhìn càng bực. Sau cô nghiến răng nghiến lợi. Tức sôi máu. Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết trên ảnh, rồi lại quay ra nhìn Trương Lộ Tuyết, hình như người trong ảnh không giống với người ngoài đòi. - Anh nhìn gì hả. Ảnh sinh hoạt này rõ ràng không phải em. Anh xem ngực em xem, có nhỏ như trong ảnh không chứ? Trương Lộ Tuyết thấy được ý của Diệp Lăng Phi. Cô bực dọc nói: - Những bức ảnh này là ai làm chứ, thật vớ vẩn. Rõ ràng là photoshop mà. - Lộ Tuyết, em đừng giận. Có người photoshop ảnh của em chứng tỏ em có sức hút! Diệp Lăng Phi ôm lấy vai Trương Lộ Tuyết, an ủi: - Em đừng tức nữa. Chi là chuyện nhỏ thôi mà. Tức làm gì chứ. Nếu em tức quá ảnh hưởng tới người...! Diệp Lăng Phi vừa nói tới đây thì thấy Trương Lộ Tuyết A một tiếng làm Diệp Lăng Phi giật này mình. Diệp Lăng Phi còn nghĩ Trương Lộ Tuyết bị sao nữa chứ. Diệp Lăng Phi nhìn vào màn hình máy tính liền thấy mấy dòng chừ, nói Trương Lộ Tuyết đi khám sàn phụ khoa. Người tiết lộ nghi ngờ Trương Lộ Tuyết có thai. Xem xong Diệp Lăng Phi cũng giật nảy mình, ai mà thần thông quảng đại thế chứ. Ngay cả chuyện này cũng biết. Có thể nói người chủ blog này chính là người đã tiết lộ tin tức. Phía trên blog này post một số tấm ảnh của Trương Lộ Tuyết, ở giữa có không ít hình của Trương Lộ Tuyết nhưng chủ yếu đã qua PS. Lẫn lộn tộn tạo. Nếu không phải là người trong cuộc hoặc là một tay PS chuyên nghiệp cũng khó có thề nhìn ra những bức ành này đã qua PS. người này còn tiết lộ tin tức về bạn trai của Trương Lộ Tuyết. Nói mỗi ngày đều có người tặng hoa tươi cho Trương Lộ Tuyết. Nghi ngờ đó chính là bạn trai của Trương Lộ Tuyết. Hơn nữa, còn giới thiệu rất tỉ mỉ kỹ càng. Khả năng Trương Lộ Tuyết có thai cũng liên quan tới người này. Trương Lộ Tuyết càng xem càng tức. Sau cô bực quá đập thẳng chuột máy tính, đứng dậy, quát: - Tên khốn nạn nào hả. Em phải tố cáo hắn! - ngốc, em tố cáo ai. Em biết hắn là ai chứ? Diệp Lăng Phi hỏi. - Em... Trương Lộ Tuyết há hốc miệng. Bỗng không biết nói thế nào nữa. Cô chi đành ấm ức nói: - Thế em sẽ tố cáo trang web này. Em muốn bọn họ phải chịu phạt vì đă hủy hoại thanh danh của em. Diệp Lăng Phi không quan tâm tới mấy lời lầm bầm này của Trương Lộ Tuyết. Hắn lại tỉ mỉ xem lại lần nữa blog này. Trong lòng đã có dự tính, quay người lại, vừa định nói với Trương Lộ Tuyết vài câu, liền nhìn thấy Trương Lộ Tuyết cầm con búp bê vải. Nhìn dáng vẻ lại muốn đập đồ đây. Diệp Lăng Phi bước tới trước mặt Trương Lộ Tuyết, cản Trương Lộ Tuyết lại, nói: - Lộ Tuyết à, em sao thích đập đồ thế hả. Anh nói rồi mà. Đừng tức nữa. Em tức nữa chỉ làm hại bản thân thôi. Như thế không được đâu! Trương Lộ Tuyết ngồi trên giường, tức giận nói: - Nếu là người khác thì có điên không. Đang yên đang lành bị người khác làm thành thế này? - Lộ Tuyết, em đừng giận. Em nghe anh nói! Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi một cái, nói: - Đều tại anh cả, đều tại anh hại em. Giờ thì hay rồi, ai cũng biết em có thai rồi. Trương Lộ Tuyết vừa nói vừa mở miệng, định cắn Diệp Lăng Phi một cái. Nhưng nghĩ tới chuyện sáng nay cô vừa cắn thương tay của Diệp Lăng Phi. Cô liền từ bỏ ý định đó mà ngả người dựa vào lòng Diệp Lăng Phi. Mở miệng nói: - Anh là đàn ông, chuyện này anh phải làm rõ cho em. Em muốn anh giúp em giải quyết chuyện này. Nhìn dáng vẻ lúc này của Trương Lộ Tuyết giống một cô gái sau khi chịu tủi hờn xong đến làm nũng với bạn trai mình. Trương Lộ Tuyết rất thích càm giác này. Có người để cô làm nũng. Diệp Lăng Phi thấy Trương Lộ Tuyết làm nũng với hắn. Hắn liền khẽ ôm lấy vai Trương Lộ Tuyết. Miệng đáp: - Được, anh sẽ giúp em giải quyết chuyện này. Em đừng giận nữa, nghỉ sớm đi! Trương Lộ Tuyết vẫn dựa vào lòng Diệp Lăng Phi. Đầu cô khẽ ngước lên. Khuôn mặt hồng hào xinh đẹp đầy bắt mắt nở nụ cười thật tươi. Cái miệng xinh xắn mở ra giống như cánh hoa anh đào. Thơm thơm đầy mê hoặc bay vào mũi Diệp Lăng Phi. - Anh là người đàn ông của em. Đương nhiên phải giúp em giải quyết chuyện này rồi. Nếu không, anh không xứng là đàn ông. Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không bảo vệ được! Trương Lộ Tuyết nói. - Giờ có người đang cố ý hạ nhục người phụ nữ của anh, anh biết nên làm thế nào rồi chứ? - Anh giết tên đó được không? Diệp Lăng Phi nói. - Anh điên rồi à, động tí là giết! Trương Lộ Tuyết ngạc nhiên. Cô chăm chú nhìn Diệp Lăng Phi, hoàn toàn không có ý nói đùa. Trong lòng cô thực sự lo Diệp Lăng Phi sẽ đi giết người thật. Cô vội vàng không dám nói đùa nữa, nói: - Em chỉ muốn chuyện này không làm ảnh hưởng xấu tới em là được rồi. Khả Nhạc nói, báo hôm nay có nhắc tới chuyện của em. Em nghĩ có thể là mấy tên nhà báo vớ vẩn, gần đây không có tin tức gì đăng mới lấy mấy tin vịt này. Ý em là nếu anh mai có thời gian, thì tới công ty với em một lát. Chúng ta xem báo viết thế nào, sau đó tìm tòa báo đó tính chuyện. - Được thôi. Diệp Lăng Phi nói: - Còn về trang web kia, anh thấy em có thể lấy danh nghĩa tập đoàn Tân Á khởi tố trang web đó. Để trang web đó xóa bỏ blog kia là ok. Có điều cách này không hay lắm, dù sao người khác cũng biết rồi. Thậm chỉ giờ muốn cấm cũng khó. Cách tốt nhất là tìm người tiết lộ tin. Nãy anh nghĩ rồi. Người tiết lộ tin có khả năng ở ngay chính thành phố Vọng Hải này. Hơn nữa hắn còn theo dõi em. Có một số ảnh là chụp lén, chỉ cần điều tra theo hướng này chắc chắn sẽ tìm được người tung tin đồn. Nghe Diệp Lăng Phi phân tích, Trương Lộ Tuyết thấy có lý. Cô bỗng cười nói: - Diệp Lăng Phi, anh thật thông minh. - Tất nhiên, anh là ai chứ. Anh là Diệp Lăng Phi đó. Diệp Lăng Phi cố ý nói. - Anh phét đi! Trương Lộ Tuyết bĩu môi nói: - Em chính là thích anh bốc phét đó! - Sao anh lại bốc phét chứ. Anh rất thật thà mà! - Anh mà thật thà sao! Trương Lộ Tuyết ngẩng mật lên, nhìn Diệp Lăng Phi nói: - Anh là một tên xấu xa, một tên xấu xa. Trương Lộ Tuyết nói tới đây, yên lặng một lát, sau đó liền lao vào lòng Diệp Lăng Phi, nói: - Em chính là thích tên xấu xa như anh đó! Diệp Lăng Phi lặng người. Hắn không ngờ Trương Lộ Tuyết lại thẳng thắn nói thích hắn như vậy. Ánh mất Diệp Lăng Phi và ánh mắt Trương Lộ Tuyết nhìn chằm chằm vào nhau. Diệp Lăng Phi nhìn thấy trong mắt Trương Lộ Tuyết lúc nói câu nói này hoàn toàn không có ý đùa giỡn. Trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự thấy hoảng rồi. Không biết nên xử lý quan hệ với Trương Lộ Tuyết thế nào đây. - Lộ Tuyết, anh nghĩ anh nên về trước đây. Em cũng nghĩ sớm đi! Diệp Láng Phi đưa ánh mắt rời khôi ánh mắt Trương Lộ Tuyết. Vừa định đứng lên không ngờ lại bị Trương Lộ Tuyết ôm chặt lấy cổ Diệp Lăng Phi, sau đó đưa môi dán qua. “Quả này muốn phạm lỗi thật rồi!” Diệp Lăng Phi trong lòng thầm kêu một tiếng. Nhưng hai tay hắn đã bắt đầu ôm chặt lấy Trương Lộ Tuyết, nhiệt tình đáp lại nụ hôn của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết cả người đè vào người Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi nằm trên giường, hai chân Trương Lộ Tuyết vắt lên người Diệp Lăng Phi. Cô cởi tùng chiếc từng chiếc áo trên người ra, để lộ cặp ngực kiêu kỳ của Trương Lộ Tuyết. Trương Lộ Tuyết ghé sát ngực mình vào miệng Diệp Lăng Phi, gấp gáp thờ, nói: - Anh là tên xấu xa, đều tại anh hại em trở nên thế này. Hôm nay anh đừng mong rời khỏi đây. Em sẽ không để anh đi đâu! Miệng Diệp Lăng Phi hôn lên cặp ngực nõn nà của Trương Lộ Tuyết. Hai tay hắn vuốt ve cái lưng mềm mại như em bé của Trương Lộ Tuyết. Trong khi khiêu gọi Trương Lộ Tuyết, hai tay Diệp Lăng Phi liền mạnh mẽ trượt thẳng trên lưng Trương Lộ Tuyết, hai tây ôm lấy cặp mông của Trương Lộ Tuyết, nhéo nhéo mạnh mấy cái. Trương Lộ Tuyết rên lên từng tiếng. Tiếng rên này Trương Lộ Tuyết đã đè nén rất lâu rồi. Cả hai lần cô nảy sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, lần nào cũng trong trạng thái mơ hồ. Trương Lộ Tuyết chỉ cảm thấy được cảm giác sau khi mọi chuyện đã xảy ra, chứ không hề biết được cảm giác trong quá trình đó thế nào. Lúc này, dục hỏa Trương Lộ Tuyết bùng phát trỗi dậy. Không đợi bất cứ hành động nào của Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết chủ động quyến rũ Diệp Lăng Phi... Trương Lộ Tuyết tỉnh dậy. Diệp Láng Phi đang nằm bên cạnh cô. Trương Lộ Tuyết nghiêng mặt nhìn Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết liền nghĩ ngay tới lần đầu tiên cô gập Diệp Lăng Phi, lúc đó, cô nghĩ Diệp Lăng Phi là tên lưu manh, mắng Diệp Lăng Phi một trận. Diệp Lăng Phi nghĩ tới cảnh lần đầu cô gập Diệp Lăng Phi, lúc đó cô không biết sao cô lại ngồi trong xe của Diệp Lăng Phi. Lúc cô tỉnh dậy, người cô và người Diệp Lăng Phi vẫn đang hòa hợp với nhau. Trương Lộ Tuyết còn nhớ rất rõ cảm giác đó. Một cảm giác đau nhung lại rất thích. Tuy ***lúc đó Diệp Lăng Phi làm cô đau rất đau, nhưng lúc đó Trương Lộ Tuyết cảm thấy ngoài cảm giác đau ra còn xen lẫn một cảm giác sung sướng mà cô chưa tùng trải nghiệm qua. Cô và Diệp Lăng Phi cứ thế duy trì quan hệ bất hòa cho tới bây giờ. Nếu tối hôm đó không xảy ra chuyện đó, nếu cô không có thai. Có lẽ cô và Diệp Lăng Phi không thế bước tới chuyện như ngày hôm nay. Giờ Trương Lộ Tuyết trong lòng ngược lại cảm thấy mừng. May mà có đứa trẻ này khiến cô có cơ hội thân mật thế này với Diệp Lăng Phi. Người đàn ông này khiến người khác mê mẩn như vậy, nhất là sau khi thân mật với người đàn ông này xong. cảm giác này khiến những người có quan hệ qua với Diệp Lăng Phi đều không nỡ rời xa người đàn ông này. Trương Lộ Tuyết có chút hối hận. Nếu ngay từ đầu sau khi nảy sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi, biết sẽ mê người đàn ông này tới vậy, mê tới mức khiến cả người cô cảm giác như đang say. Thế thì không nên nảy sinh quan hệ với người đàn ông này. Giờ hối hận tất cả cũng đã muộn rồi. Trương Lộ Tuyết khẽ đứng dậy định bước xuống giường. Chuyện tối qua khiến cô cảm thấy mệt muốn chết. Giờ, cô thấy cả người mình chẳng có chút sức lực nào. Trương Lộ Tuyết vừa động cái đã làm thức tỉnh Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi mở mắt ra, thấy Trương Lộ Tuyết định mặc quần áo. Diệp Lăng Phi liền đưa tay ra, kéo Diệp Lăng Phi ôm lại lên giường. - Lộ Tuyết, em định dậy rồi sao? Bàn tay Diệp Lăng Phi sờ sờ cặp mông nõn nà của Trương Lộ Tuyết. Theo Diệp Lăng Phi thấy, cặp mông Trương Lộ Tuyết là cặp mông gợi cảm nhất mà hấn từng chạm vào. Ngay cả cặp mông nõn nà như em bé của Bạch Tình Đình kia cũng không thể so bì được với Trương Lộ Tuyết. Diệp Lăng Phi trước giờ không nghĩ rằng thân thể Trương Lộ Tuyết lại ***tới như vậy. Hắn thậm chí còn cảm thấy hắn đã mê thân thể Trương Lộ Tuyết. Lúc này, Diệp Lăng Phi không nhịn được lại ôm Trương Lộ Tuyết vào lòng. Hai tay bắt đầu dò tìm, khiêu khích Trương Lộ Tuyết. - Phải tới công ty rồi. Em đã nói với Khả Nhạc, muốn cô ấy thu thập tất cả các báo, hôm nay em sẽ qua xem! Trương Lộ Tuyết không chịu được sự khiêu khích của Diệp Lăng Phi, rất nhanh, hơi thở của cô gấp hơn hẳn. Ngay lúc Diệp Lăng Phi đưa tay khẽ kẹp lấy hạ thân của cô. Trương Lộ Tuyết không sao khống chế được mình nữa. Cô chủ động hôn lấy Diệp Lăng Phi. Hai tay Diệp Lăng Phi nhéo mạnh cặp mông gợi cảm của Trương Lộ Tuyết. Cặp mông gọi cảm của Trương Lộ Tuyết bị Diệp Lăng Phi nhéo lên nhéo xuống. Diệp Lăng Phi mạnh mẽ lật người đè lên người Trương Lộ Tuyết. Hai tay hắn nâng cặp mông của Trương Lộ Tuyết lên, từ đằng sau lao vào trong người Trương Lộ Tuyết. Những tiếng rên rỉ mà Trương Lộ Tuyết phát ra nghe rất hay, rất ngoan, hơn hẳn so với tiếng rên của Đường Hiêu Uyên và Vu Đình Đình lúc trên giường. So với tiếng rên phóng đãng của Chu Hân Minh, tiếng rên của Trương Lộ Tuyết rất gọi cảm. Khiến người nghe cảm thấy rất khéo léo, biết nghe lời. Hơn nữa còn mang lại cảm giác phóng đãng... Trương Lộ Tuyết và Diệp Lăng Phi xuống lầu. Người giúp việc nhà Trương Lộ Tuyết lúc này cầm thư đưa cho Trương Lộ Tuyết, nói: - Tiểu thư, đây là thư vừa được gửi tới, còn hoa tôi đật ở đây rồi! Người giúp việc đó nói vừa nói vừa liếc nhìn Diệp Lăng Phi. Trương Lộ Tuyết ừm một tiếng, nói: - Cô đặt thư ở đây được rồi. - Tiểu thư, còn có một chuyện nữa, không biết tôi có nên nói hay không? Người giúp việc nói. - Nói đi, có chuyện gì? Trương Lộ Tuyết hỏi. - Tiểu thư, tôi thấy hình như có người đang theo dõi chúng ta! Người giúp việc nói. - Mấy ngày hôm nay tôi thấy có chiếc xe cứ đậu trước cửa biệt thự. Người trong xe vừa nhìn thấy tôi liền rời đi ngay. - Có nhớ là xe gì không? Trương Lộ Tuyết hỏi. - Là chiếc xe màu đen! Người giúp việc nói. - Tôi biết rồi, chị Vương, có chuyện gì chị cứ nói lại với tôi nhé! Trương Lộ Tuyết nói. Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết bước ra khỏi biệt thự. Trương Lộ Tuyết cũng không lái xe. Cô được Diệp Lăng Phi lái xe đưa tới Tập đoàn Tân Á. Trên đường đi, Trương Lộ Tuyết vẫn ấm ức chuyện rốt cục ai đã làm chuyện này. Ngay khi chiếc xe của Diệp Lăng Phi rẽ. Diệp Lăng Phi liền phát hiện đẳng sau có một chiếc xe bám theo sau xe hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]