Diệp Lăng Phi bị Chu Hân Mính gọi tỉnh. Tối qua mãi hơn một giờ sáng hắn mới về tới nhà. Vừa về đã ngủ, sáng nay Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi vẫn ngủ nên không gọi hắn. Còn cô thì cuốn tạp dề xuống bếp học nấu ăn với Trương Vân. Diệp Lăng Phi cầm điện thoại lên, ngồi dậy, vừa dụi dụi mắt vừa nghe điện thoại, hỏi: - Hân Mính, có chuyện gì thế? - Xảy ra chuyện rồi! Giọng nói của Chu Hân Mính trong điện thoại hiển nhiên rất vội vàng lo lắng. Trước giờ Chu Hân Mính không hề dùng giọng nói lo lắng thế này nói chuyện với Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi đoán chắc có chuyện gì xảy ra rồi. Khiến Chu Hân Mính phải vội vàng lo lắng thế này chắc chấn không phải là vụ án bình thường, ít nhất cũng phải có liên quan tới Chu Hân Mính. Thế thì chỉ có chuyện của Bạch Tình Đình thôi. Tối qua Diệp Lăng Phi để Hầu Tử đi tự thú. Chắc hiện giờ Chu Hân Mính đã biết, không biết Chu Hân Mính đã cho người đi bắt Thái Hạo chưa? - Chuyện gì thế? Diệp Lăng Phi vẫn thản nhiên không chút hấp tấp hỏi. Chu Hân Mính lo lắng nói: - Em đã cho người đi bắt ké đứng sau vụ án. Nhưng giờ bên đó vẫn chưa có tin gì. Anh phải bảo vệ tốt Tình Đình đó. Em ỡ đây có kết quà xong thì liên hệ với anh sau. - Người đứng đẳng sau có phải là Thái Hạo không? Diệp Lăng Phi vẫn thản nhiên hỏi. Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nhắc tới cái tên Thái Hạo, cô liền dừng lại, ngay sau đó lại hỏi: - Sao anh biết là hắn? - Đương nhiên anh biết rồi. Tên đến tự thú chắc là Hầu Tử rồi! Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi nói vậy trong lòng đã đoán được phần nào. Chắc Diệp Lăng Phi đã biết chuyện này ngay từ đầu rồi. Theo Chu Hân Mính thấy, chỉ cần chuyện mà Diệp Lăng Phi biết, thế thì chuyện không có gì phải lo nữa cà. Con tim lơ lửng nãy giờ của Chu Hân Mính cũng bĩnh yên đặt lại chỗ của nó. Cô nghi hoặc hỏi: - Hình như anh rõ chuyện này lắm nhi. Là anh làm hả? - Em làm gì chứ. Hân Mính à, em đừng có đoán linh tinh! Diệp Lăng Phi nói tới chuyện này cũng chỉ là vô tình gặp phải thôi. - Anh có người bạn nghe được chuyện bắt cóc Tình Đình từ miệng Hầu Tử, liền bảo với anh. Anh tìm tới Hầu Tử, để Hầu Tử tự ra đầu thú. Hân Mính, theo tính cách trước đây của anh thì tên Hầu Tử và Thái Hạo đã chết lâu rồi. Dám động vào Tình Đình. Anh chính là muốn bọn chúng phải chết đó. Nhưng anh biết em ghét anh làm như vậy. Thế nên, anh mới để Hầu Tử đi tự thú. Để tên Thái Hạo và Hầu Tử tiếp nhận sự trừng phạt của pháp luật. Em nói anh làm thế có đúng không? - Đương nhiên là đúng rồi. Chẳng lẽ anh còn muốn tự mình xử lý! Chu Hân Mính nói: - Anh làm tốt lắm, em biểu dương anh! - Biểu dương xong rồi. Dù sao cũng phải thương chút gì chứ! Diệp Lăng Phi cười nói với Chu Hân Mính: - Nghĩ xong nên thưởng gì cho anh chưa? - Nghĩ xong rồi. Em đã chuẩn bị quà tặng cho anh là một bông hoa hồng! Nói chuyện xong với Chu Hân Mính. Diệp Lăng Phi cũng không sao ngủ tiếp được nữa. Hắn rời khỏi giường. Diệp Lăng Phi dậy lúc này đã qua giờ ăn sáng. Bạch Tình Đình sớm đã ăn sáng xong. Chỉ là thấy Diệp Lăng Phi vừa xuống lầu ăn sáng. Bạch Tình Đình lại ngồi xuống ăn sáng cùng Diệp Lăng Phi. Bạch Tình Đình cố gắng hết sức để trờ thành người vợ hiền, vì Diệp Lăng Phi cô có thể bõ rất nhiều thời gian xuống bếp. Diệp Lăng Phi đương nhiên cảm nhận được Bạch Tình Đình vì hắn mà thay đồi rất nhiều. Trong lòng Diệp Lăng Phi nảy sinh vị ấm áp nồng nàn. Diệp Lăng Phi ăn rất ít. Hắn gắp nốt miếng trứng rán trước mặt thế là cả đĩa trứng trống trơn. Trông có vẻ bình thản tiện miệng nói: - Nãy Hân Mính gọi điện tới. Lúc đó anh vẫn đang ngủ. Hân Mính nói với anh có một vạ án liên quan tới em. - Liên quan tới em? Bạch Tình Đình vừa uống ngụm sữa, nghe Diệp Lăng Phi nói xong. Cô đặt cốc sữa xuống, hai mắt dán chặt vào Diệp Lăng Phi, hỏi: - Liên quan gì tới em thế. Dạo này em bận chuyện công ty, ít khi ra ngoài. Sao lại có vạ án liên quan tới em được chứ? Diệp Lăng Phi dựa lưng vào ghế. Hắn ngãi ngãi đầu, nói: - Hân Mính chỉ nhắc có một câu, cũng không nói rõ. Cô ấy nói khả năng có người muốn bắt cóc em? Bạch Tình Đình nghe xong. Bạch Tình Đình chỉ chớp mắt một cái. Ánh mắt có chút thản nhiên nói: - Thân phận của em thế này có lẽ có rất nhiều người muốn bắt cóc em tống tiền. Nhưng, em cũng chẳng còn cách nào cà. Em là Tổng giám đốc của Tập đoàn Quốc tế Thế ki. Người khác đều nghĩ em có rất nhiều tiền. Có ai biết được. Tồng giám đốc như em lại chẳng có đồng xu nào. Tập đoàn có chuyện cũng phải dựa vào ông xã của em. Hì, ông xã, anh xem, chuyện này có phải đáng cười lắm không! - Tình Đình, chuyện bắt cóc này không đơn giản đâu. Cụ thể thế nào anh cũng không rõ. Phải đợi tin từ phía Hân Mính nữa. Diệp Lăng Phi không nói rõ mọi chuyện cho Bạch Tình Đình biết. Thái Hạo là nhân vật đặc biệt. Diệp Lăng Phi lo chuyện của Thái Hạo sẽ kích độngtới Bạch Tình Đình. Có thể sẽ làm xấu đi quan hệ giữa Bạch Tình Đình và Bạch Cánh Sùng. Diệp Lăng Phi không rõ rốt cục Bạch Cảnh Sùng định giài quyết thế nào chuyện của Thái Hạo. Nếu Bạch Cảnh Sùng vì chuyện Thái Hạo định giết Bạch Tình Đình mà cắt đứt mối quan hệ với Thái Hạo. Như vậy sẽ là cơ hội tốt cho mối quan hệ giữa Bạch Cảnh Sùng và Bạch Tình Đình. Nhưng nếu Bạch Cánh Sùng suy xét tới việc Thái Hạo là con riêng của hắn mà có chút thiên vị với Thái Hạo, thế thì mối quan hệ cha con giữa Bạch Tình Đình và Bạch Cánh Sùng sẽ xấu đi rất nhiều. Diệp Lăng Phi thật sự có chút hối hận tối qua không giết luôn Thái Hạo đi. Nguyên nhân lớn nhất cũng vì thân phận của Thái Hạo. Nói thế nào đi nữa. Thái Hạo cũng là anh em cùng cha khác mẹ với Bạch Tình Đình. Ai biết được Bạch Tình Đình sẽ có phàn ứng thế nào chứ. Nhưng giờ xem ra nếu giết Thái Hạo có lẽ sẽ bớt được rất nhiều phiền phức. Diệp Lăng Phi có chút khó xử. Trong chốc lát không biết nên làm thế nào với chuyện của Thái Hạo. Chuyện này khiến hắn thấy bất lực. Bạch Tình Đình vốn không biết kẻ đửng sau vụ bắt cóc là ai. Bắt cóc đối vói cô đã cũng không phài chuyện gì đáng sợ lắm. Phài biết rằng cuộc sống của Bạch Tình Đình luôn phải đặt trong hoàn cánh đó. Sớm biết sẽ có người muốn bắt cóc mình. Trước Bạch Tình Đình còn thuê vệ sĩ theo bảo vệ. Nhưng mấy nãm sần đây, cũng không xảy ra chuyện gì cả. Hơn nữa, giờ cô đã lấy Diệp Lăng Phi. Trong lòng cảm thấy rất an toàn. Cô tin chỉ cần có Diệp Lăng Phi, cô sẽ được an toàn. Cô cũng không mời bảo vệ nữa. Chỉ cần lúc ra ngoài cẩn thận chút là được rồi. Bạch Tình Đình thấy Diệp Lăng Phi không có phàn ửng gì nữa, cô liền đửng dậy, nói: - Ông xã, em đi học nấu ăn với Trương Vân đây. Trưa nay anh sẽ được thưởng thức tài nghệ của em rồi. - Ừm! Diệp Lăng Phi đáp lại tiếng, nhìn Bạch Tình Đình rời khỏi đi vào bếp Diệp Lăng Phi mới rút ra điếu thuốc, châm thuốc hút. Diệp Lăng Phi vừa hút thuốc vừa nghĩ. Chuyện của Thái Hạo không nên để Bạch Tình Đình biết. Nếu không, Bạch Tình Đình có thể sẽ hận cha đé của mình. Nếu không có chuyện phong lưu của Bạch Cảnh Sùng với vú ngô, sẽ không có chuyện nguy hiểm lần này với Bạch Tình Đình. Diệp Lăng Phi nghĩtới đây. Hắn liền đứng dậy, cầm điện thoại bước ra sân ngoài biệt thự. - Hân Mính, chuyện thế nào rồi? Diệp Lăng Phi gọi điện cho Chu Hân Mính. - Anh gọi đúng lúc thật. Em đang định gọi điện cho anh đây! Chu Hân Mính nói: - Bọn em đã bắt được Thái Hạo tại nhà hắn. Còn lợi dụng được Hầu Tử già gọi điện cho Thái Hạo. Thái Hạo tự mình đã thừa nhận toàn bộ chuyện bắt cóc. Bọn em đã thu âm lại làm chứng cứ rồi. Bọn em đã có khẩu cung của Hầu Tử, chỉ cần khẩu cung của Thái Hạo nữa là có thể đưa vụ án ra tòa, về việc Hầu Tử tố cáo Thái Hạo bắt cóc, em thấy Thái Hạo lần này tuy bắt cóc chưa thành nhưng tội danh vẫn khả năng được thành lập, ít nhất ngồi tù mười năm. Diệp Lăng Phi chỉ ừm một tiếng, nói: - Hân Mính, chuyện này không nên nói cho Tình Đình biết. Nãy anh nghĩ rồi, chuyện này là con dao nhọn hai lưỡi. Nếu xử lý không tốt sẽ có khả năng tạo thành sự bất hòa giữa Tĩnh Đình và bố cô ấy. Anh nghĩ em cứ tạm giấu Tình Đình nhé. Anh sẽ hẹn bố vợ anh xem ý kiến ông ấy thế nào. - Được, em không nói cho Tình Đình biết đâu. Chu Hân Mính ngay sau đó lại nói: - À, suýt em quên mất một chuyện. Bọn em đã tìm được cô y ta làm ở bệnh viện đó. Trong tài khoản của cô y tá đó bỗng nhiên mọc ra hơn năm trăm nghìn. Chồng cô y ta đó cũng phàn ánh với bọn em. Vợ anh ta đã mất tích. Giờ đến cà anh ta cũng không biết vợ mình đang ỡ đâu. Em nghi ngờ cô y tá đó đã bị mua chuộc, sau đó bị diệt khẩu. - Có khả năng đó. Em điều tra bạn bề và đồng nghiệp của cô y ta ấy xem. Xem trước khi xảy ra vụ án, cô ấy có aặp ai không. Nghĩ trước khi xảy ra vụ án, có người nào tiếp xúc với cô y tá đó không. Nếu điều tra ra được người đó. Anh thấy có thể phá được án đó. Chu Hân Mính aật đầu, nói: - Em đang cho người đi tìm hiểu. Anh nói xem dạo này sao các vụ án cứ liên tục xảy ra thế nhi. Em muốn nghi cũng không có thời gian nữa. Diệp Lăng Phi cười nói: - Điểm này hiển nhiên rất quan trọng, em thấy đúng không? - Không nói chuyện với anh nữa. Tối nay em muốn về nhà cùng bố em. Bố em gọi điện bảo em về nhà ăn com. Chu Hân Mính nói. - Lâu rồi em không về nhà, không biết aần đây ở nhà thế nào rồi. - Ừ, em về đi. Nên tụ họp với người nhà nhiều hơn. Nhưng, em không được ở nhà mấy ngày đâu đó. Như thế anh nhớ em thì biết làm thế nào đây! Diệp Lăng Phi nói chuyện xong với Chu Hân Mính, liền liên hệ ngay với Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng không hề biết chuyện của Thái Hạo. Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Bạch Cảnh Sùng. Bạch Cảnh Sùng đang cùng bạn đánh aolf. Diệp Lăng Phi không nói gì qua điện thoại, chỉ nói muốn aặp Bạch Cảnh Sùng. Trong một khu vườn của căn biệt thự màu nhũ bạch bên bãi biển. Dương Tử đang ngồi trên ghế mây. Đầu ngón tay hắn không ngừng gõ gõ lên chiếc bàn đá. Phát ra âm thanh trong trêo. Naồi đối diện với Dương Tử. Mễ Tuyết mặc chiếc váy màu trắng hờ lưng, thấp cồ. Để lộ rõ nhũ hoa mê người của cô. Trông sắc mặt cô không được tốt lắm, có phần ũ rủ. Trước mặt đặt một cốc cà phê nóng vẫn còn đang bốc hơi. Mễ Tuyết đưa ngón tay nhò dài của mình, nắm chặt lấy cốc cà phê. Cô đưa cốc cà phê lên miệng, nhấp một miếng xong. Cô lại nói với Dương Tử: - Dương Tử, chuyện của chúng ta ở đây bị lộ ra ngoài rồi. Nếu ông chủ từ Nhật về, biết chúng ta để lộ chuyện lớn như thế này. Anh và tôi có muốn sống cũng khó. Tối qua tôi nghĩ cà đêm. Nhừng người mà anh đưa từ Hồng Kong qua đây không đáng tin lắm. Nếu cứ để bọn họ tiếp tục ở đây, sớm muộn cũng xảy ra chuyện. Giờ mối quan hệ của chúng ta cũng có rồi. Chuyện bên Tần Dao cũng coi như khá thuận lợi. Không cần phài lưu lại mấy tên giết người không chớp mắt kia nữa đau. Tiếng gõ bỗng nhiên dừng lại. Dương Tử ngẩng đầu lên. Trên mặt nở nụ cười khó hiểu. Lạnh nhạt nói với Mễ Tuyết: - Mễ Tuyết, những người đó không thể đi được. Nếu bọn chúng mà rời đi. Chúng ta biết tìm ai để sai việc đây. Chẳng lẽ cô nghĩ đám ô họp kia có thể làm tốt chuyện sao. Thế chẳng khác nào trò cười cà. Tôi trước giờ không hề coi tổ chức Đông Liên là một bang xã hội đen hừu dụng cà. Tôi để Tần Dao quản lý tổ chức này mục đích đơn giản chỉ là để đánh lừa tai mắt kẻ khác thôi. Nếu không, bọn cành sát kia sẽ suốt ngày theo dõi chúng ta. Chỉ cần có chút biến động nhỏ đều sẽ nghĩ có chuyện gì xảy ra. Vì thế, tồ chức Đông Liên chính là để đánh lạc hướng bọn chúng. Nếu bọn cảnh sát đó sây phiền phức thì để tổ chức Đông Liên ra mặt xử lý bọn chúng là được. - Nếu ba tên kia không chết, chắc chắn sẽ khai ra nhừng trò ngầm của chúng ta. Tới lúc đó, mối quan hệ mà chúng ta khó khăn lắm mới xây dựng được ơ thành phố Vọng Hải này chắc chắn sẽ hòng hết. Phải biết rẳng ông chủ của chúng ta đã đàm phán sần xong với bên Nhật rồi. Không lâu nữa sẽ nhập hàng rồi. Tôi lo ở đây mà xảy ra chuyện sẽ hủy đi toàn bộ. - Cô lo chuyện này làm gì chứ, dù có bị phát hiện đi nữa thì sao chứ. Chẳng lẽ chúng ta bò ra nhiều tiền như vậy để lôi kéo nhừng quan chức trong chính phũ chỉ là đồ chơi thôi sao. Chẳng lẽ bọn họ không giúp chúng ta dẹp loạn được sao. - Nói thì như thế thôi. Nhưng dù sao thành phố Vọng Hải cũng không phải của chúng ta. Tên Từ Hàn Vệ kia không thể một tay che trời. Hắn và thị trường thành phố đang tranh đấu quyết liệt. Nếu để tên thị trường đó bắt được thóp. Tôi nghĩ hắn sẽ không dề dàng bỏ qua cho chúngta đâu. Dương Tử cười ha ha nói: - Mễ Tuyết, san cô sao càng ngày càng nhỏ thế. Làm chuyện lớn nhất định phải mạo hiểm. Cái gọi là tìm phú quý trong mạo hiểm là thế nào. Chuyện lần này chỉ là ngoại ý muốn thôi. Tôi đã xử lý cà rồi. Có điều, nhừng lời lúc nãy của cô cũng đã nhắc nhờ tôi. Thực sự tên thị trưởng đó là trướng ngại lớn nhất của chúng ta. Chúng ta phài nghĩ cách diệt trừ hắn mới được. Mễ Tuyết, về chuyện này Từ Hàn Vệ nói thế nào? - Tên cáo già đó sớm đã khiến tôi tức giận lắm rồi. Tranh đấu mãi cũng không được gì. Từ Hàn Vệ cũng khôngnói sẽ làm thế nào? - Thế cô càng phải hỏi hắn xem nên làm thế nào! Dương Tử cười nói: - Về mặt này. Từ Hàn Vệ dù sao cũng rành hơn chúng ta. Chuyện trên quan trường, chúng ta không thể làm được. Nhưng, tên cáo già đó lại rất rõ làm thế nào để đấu lại một tên thị trường. - Từ Hàn Vệ, tên cáo già đó dạo này khẩu vị thay đổi rồi. Giờ hai nữ sinh đã không đáp ứng nổi hắn nữa rồi. Tôi đang đau đầu đây! Mễ Tuyết cau mày nói: - Dương Tử, anh nói xem rốt cục tên Từ Hàn Vệ đó thích khầu vị thế nào đây? - Hồng phấn đế quốc không phải có các cô gái đầy đủ khẩu vị khác nhau sao. Thế thì để hắn thử thử đi. Tôi không tin bao nhiêu mỹ nừ như vậy, hắn lại không thích. Dương Tử lạnh lùng cười nói. - Trên thế giới này kẻ nào cũng giống Từ Hàn Vệ, khôngtiền thì sắc, mọi chuyện sẽ đơn giàn biết bao. Tin đi, tên Từ Hàn Vệ này không chạy khỏi lòng bàn tay của chúng ta được đâu, ở thành phố Vọng Hải này, kẻ khiến người ta thực sự thấy đau đầu chính là tên thị trường đó. Hắn cứng mềm đều không chơi, thế mới đáng sợ chứ. Mễ Tuyết không nói gì cà. Cô lại uống chút cà phê. Khuôn mặt có phẻ hơi u sầu. Dương Tử nhìn thấy thế, hắn liền đứng dậy, bước tới bên Mễ Tuyết. Tay phải khẽ đặt lên vai Mễ Tuyết, mở miệng cười nói: - Mễ Tuyết, cô yên tâm đi. Có tôi ở đây, không có gì phải sợ cả, ông chủ của chúng ta tuy khiến người khác phải sợ hãi nhưng ông ấy cũng có nhược điểm. Chỉ là thời cơ chưa đến, đợi thời cơ chín nguồi, cô sẽ hiểu tôi mới chính là người đứng đằng sau thao túng tất cà mọi chuyện. Mễ Tuyết ngẩng mặt lên, có chút khó hiều nhìn Dương Tử. Dương Tử cười nói: - Đừng nhìn tôi như thế. Nếu cô muốn nhìn tôi kỹ hơn thì chúng ta về phòng nhìn cho chán thì thôi. - Dương Tử, san anh ngày càng to nhi. Không biết tôi là người của ông chủ sao. Chẳng lẽ anh có ý gì với tôi? Mễ Tuyết hỏi. - Mễ Tuyết, ai nói cô là thuộc về ông chủ chứ! Dương Tử khẽ đầy chiếc cằm nhò của Mễ Tuyết lên, chép chép miệng nói: - Thật là tiếc, một cô gái xinh đẹp thế này lại là đi theo một ông già bất lực. -Anh...! Mễ Tuyết bất chợt cứng họng. Đưa mắt ngườm Dương Tử một cái, nói: - Cần thận không tôi nói với ông chủ. Đề ông chủ giết anh đó! - Cô nói với ông chủ. Hừm. Mễ Tuyết cô và tôi rất rõ. Trong lòng ông chủ, mạng của tôi và của cô ai đáng giá hơn. Thế nên tôi mới nói mệnh của tôi và của cô sắn liền với nhau. Tôi mà chết, cô cũng sống không được bao lâu đâu! Câu này của Dương Tử khiến sắc mặt Mễ Tuyết tái nhợt đi. Miệng cô run run, nhỏ giọng nói: - Thôi đi, ở đây đều là người của ông chủ, nếu bọn họ mà nói cho ông chủ biết, chúng ta sê chết ở đây đó! - Mễ Tuyết, đây chính là lý do vì sao tôi không muốn để bọn họ rời đi. Cô phải tin tôi. Tôi trước giờ không làm việc gì mà lại không nắm chắc phần thắng. Dương Tử cười lạnh nói: - Trong tay ông chủ nắm được nguồn vốn của tổ chức Trúc Thanh. Chỉ có ông chủ mới có cách liên hệ với Đại ông chủ. Nhưng, điều này không chứng minh, ông chủ có thể một tay che trời. Dương Tử còn chưa nói xong, trong lòng Mễ Tuyết đã hiểu ỷ của Dương Tử. Cô cắn chặt môi, nhỏ giọng nói: - Để tối chúng ta hãy nói tới chuyện này. Giờ tôi phải tới Hồng phấn đế quốc đã. - Ừm! Dương Tử sật đầu, nói: - Tôi phải đi tìm Trịnh Thiên Soái, xem chuyện bên đó hắn ta làm thế nào rồi. Dù sao đi nữa, cũng phải nhanh chóng xâỵ dựng xong kênh buôn lậu, biến thành phố Vọng Hải thành một trong nhừng trạm vận chuyển. Đây là công việc trọng điềm hiện nay của chúng ta. Sân golf nằm ngay bên cạnh khu du lịch nghi mát Kim Thạch. Golf là trò chơi của những kẻ có tiền. Thành phố Vọng Hải không phài là thành phố lớn thuộc tầm quốc tế. Việc thành phố xây dựng sân golf chỉ đơn giản vì thành phố có phong cảnh đẹp, cũng có rất nhiều người Giàu có tới thành phố Vọng Hải du lịch. Sân golf này được xây dựng dựa theo kiến trúc Italy, với chất liệu sỗ Linh Sam. Phong cách cồ điển, tao nhà. Kết họp đầy đủ các phong cách khác nhau của các nước. Các dịch vạ ở đây cũng khá đầy đủ và kiện toàn: Hội quán, nhà khách, biệt thự cao cấp, khách sạn nãm sao, khu vui chơi trẻ em, bãi tắm, sân bay trực thăng... 18 lồ bóng được tạo thành, tận dụng được toàn bộ địa thế của Kim Thành. Khu vực đặt bóng lại nằm ngay trên đầu biển. Hết sức nguy hiểm, đầy kích thích. Trong đó có khu phát bóng thuộc đường bóng số bày nằm trên đỉnh núi cao, được gọi là “Đường bóng số một thiên hạ” cũng được gọi là “đường bóng ác quỷ”, đầy khiêu chiến, được liệt vào 100 đường golf thế giới. Điều đặc biệt của sân golf này chính ở điểm: Phải vung sậy tại góc đỉnh núi đá bên cạnh bờ biển. Đường bóng bay qua l00m sau mặt biển. Rơi vào một ngọn núi khác thấp hơn nằm bên phía đối diện. Quà bóng trên ngọn núi có thể bị con sóng cuốn mất. Ngay cà tuyển thủ chuyên nghiệp cũng khó có thể thoát khỏi con sóng lớn như vậy. Con gió lớn và quà bóng nhò, chỉ có kỹ thuật cộng thêm may mắn, mới có cơ hội thường thức niềm vui chiến thắng. Diệp Lăng Phi lái xe tới trước cửa sân golf. Vì Diệp Lăng Phi khôngphài là hội viên của sân golf thế nên phải mất bốn mươi đồng mới có thể bước vào sân golf. Diệp Lăng Phi cũng không phải vì để ý tới bốn mươi đồng đó. Chỉ cám thấy không cần thiết. Bạch Cánh Sùng là thành viên cao cấp của sân golf này. Có thể dẫn Diệp Lăng Phi vào. Diệp Lăng Phi hẹn trước với Bạch Cảnh Sùng gặp mặt tại sân golf. Diệp Lăng Phi lấy điện thoại ra. Gọi điện thoại cho Bạch Cánh Sùng. Không lâu sau, đã nhìn thấy Bạch Cảnh Sùng xuất hiện tại cửa sân golf, ông ta mặc chiếc áo thể thao cộc tay màu trắng. Xem ra có vẻ vừa đánh golf xong. - Con muốn theo bố học đánh golf. - Tiểu Diệp, muốn học đánh golf cùng ta thì có khó gì. Con hỏi Tình Đình trước đi. Bố không muốn Tình Đình giận bố vì đưa con tiến vào mấy chuyện này! Bạch Cảnh Sùng cười nói: - Giờ bố rất sợ con gái bố đó! Trước xe điện nhỏ của sân golf. Bạch Cảnh Sùng vừa định lên. Diệp Lăng Phi nghĩ một lát rồi thành thật nói: - Chuyện này con vẫn chưa nói cho Tình Đình. Con lo cô ấy biết chuyện, không biết sẽ nghĩthế nào! - Tiểu Diệp, chuyện gì thế? Bạch Cảnh Sùng thấy bộ dạng của Diệp Lăng Phi không giống như đang nói đùa lắm. Ông ta rời khỏi xe điện nhò, hướng về Diệp Lăng Phi, hỏi: - Có chuyện liên quan tới Tình Đình? - Vâng, bố vợ. Chuyện này may mà vẫn chưa xảy ra. Nếu xảy ra, có thể bố sẽ không nhìn thấy Tình Đình nữa. Sau khi Diệp Lăng Phi nói xong câu này, sắc mặt Bạch Cảnh Sùng liền trắng bạch ra. Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay Diệp Lăng Phi, hỏi: - Tiểu Diệp, rốt cục có chuyện gì. Con mau nói đi! Diệp Lăng Phi cảm thấy Bạch Cảnh Sùng nắm tay mình rất chặt. Lúc này. Diệp Lăng Phi mới cảm thấy hắn nghĩ hơi nhiều. Có lẽ trong lòng Bạch Cảnh Sùng, khônghề có bất cứ ai có thể thay thế được Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình mới là tất cà đối với Bạch Cảnh Sùng. Diệp Lăng Phi bắt đầu nhìn lại ông bố này. Hắn trước đây luôn cho rằng Bạch Cảnh Sùng chỉ muốn một đứa con trai nối dõi tông đường. Giờ xem ra hắn đã sai rồi. Diệp Lăng Phi thở phào một hơi, chậm rãi nói: - Thái Hạo thuê người giả bắt cóc Tình Đình. Nhưng mục đích chính là muốn giết Tình Đình! Khi Diệp Lăng Phi nói xong câu này. Bạch Cảnh Sùng ngẩn người ít nhất tới mấy chục giây. Đột nhiên Bạch Cảnh Sùng quát: - Thái Hạo tên khốn nạn này. Hắn to gan dám động tới Tình Đình. Ta tuyệt đối không tha cho hắn đâu!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]