Diệp Lăng Phi vừa nghe cười khì khì nói:
- Tôi nói nè Trương Lộ Tuyết, cô bị sao thế, làm gì mà phải nói với tôi như vậy. Tôi lại chẳng nói gì với cô cả, tôi chỉ là có chút việc công nên đến tìm cô, xem cô nói ra một tràn luôn kìa, tôi không biết nên nói gì mới được đây.
- Không biết nói gì! Vậy thì đừng nói luôn đi!
Cuối cùng Trương Lộ Tuyết cũng dời khỏi ánh mắt khỏi màn hình vi tính, cô thu dọn đồ đạc nói:
- Tôi phải đi họp rồi, không nói chuyện phiếm với anh nữa!
Nói xonh Trương Lộ Tuyết thu dọn công văn vừa đứng lên không cẩn thận làm rớt cái túi xách để trên bàn xuống đất, đồ đạt trong túi xách văng tung tóe, Trương Lộ Tuyết vội vàng cúi người xuống nhặt lấy.
Diệp Lăng Phi nhìn thấy Trương Lộ Tuyết nhặt đồ, hắn cũng cúi người xuống nhặt, lúc Diệp Lăng Phi cầm được một lọ thuốc bằng nhựa màu trắng, Diệp Lăng Phi thấy hơi kỳ lạ nên lấy lọ thuốc đó lên.
Trương Lộ Tuyết vừa nhìn thấy Diệp Lăng Phi cầm lọ thuốc trong tay liền vội vàng giật lấy, nhưng Diệp Lăng Phi đã nắm chặt lọ thuốc trong tay, thắc mắc hỏi:
- Lộ Tuyết, sao cô lại phải uống thuốc?
Trương Lộ Tuyết không giật lại được, sau khi thấy Diệp Lăng Phi đã nhìn rõ tên thuốc ghi trên lọ thì hừ lạnh kiên quyết nói:
- Anh nói xem, tại sao tôi phải uống thuốc, chẳng phải là tên khốn nạn anh hại đó sao, tôi đã nói gặp phải anh chẳng có chuyện tốt đẹp gì cả, luôn xảy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524362/chuong-674.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.