Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi đang ngồi nói chuyện phiếm với Lý Khả Hân trong quán cà phê, lúc môi hai người sắp chạm nhau bỗng nghe được có người hô to ở ngoài cửa quán cà phê
- Ai là chủ quán cà phê này?
Diệp Lăng Phi và Lý Khả Hân vội vàng tách nhau ra, cùng nhìn ra ngoài cửa, thấy ở đó có hai gã choai choai đầu trọc, ước chừng khoảng hai mươi tuổi. Hai người đều mặc áo phông cộc tay, để lộ ra hình xăm trên cánh tay. Nhìn hai tên này biết ngay là mấy tên lưu manh. Lý Khả Hân chau mày, nàng rất không thích giao thiệp với những người như vậy. Lý Khả Hân đứng lên, đi tới chỗ hai gã kia, rất lễ phép hỏi:
- Tôi chính là chủ quán này, xin hỏi các vị tìm tôi có việc gì sao?
Hai gã thanh niên vừa nhìn thấy một cô gái cực kì xinh đẹp đến trước mặt, ánh mắt hai người bọn họ cũng sáng lên, cố ý dùng ánh mắt mê đắm nhìn Lý Khả Hân, rồi nói ra:
- Cô chính là bà chủ của nơi này ư?
- Đúng vậy!
Lý Khả Hân rất chán ghét ánh mắt hai người cứ chăm chăm nhìn mình, nàng chỉ muốn nhanh chóng đuổi hai tên lưu manh này đi, không nên đứng trước quán cà phê làm ảnh hưởng việc làm ăn của mình.
- Xinh quá!
Gã lớn tuổi hơn trong hai tên này nói
- Này bà chị, huynh đệ chúng tôi cũng không có chuyện gì, chỉ là thiếu hai tiền tiêu vặt, chỉ cần bà chị cho chúng tôi ít tiền, sau này có chuyện gì cứ nhờ chúng tôi.
Lý Khả Hân vẫn không nói gì, Diệp Lăng Phi tựu cười nói:
- Da mặt chúng mày dày thật đấy, muốn làm loạn ở đây à?
Diệp Lăng Phi vừa nói đứng dậy, đi tới chỗ Lý Khả Hân nói:
- Khả Hân, em cứ vào trong đi, chỗ này giao cho anh.
Lý Khả Hân gật đầu, nàng hiểu rất rõ thủ đoạn của Diệp Lăng Phi. Hôm nay vừa đúng có Diệp Lăng Phi ở đây, nếu không Lý Khả Hân chắc chắn sẽ phải đau đầu. Lý Khả Hân không nói nhiều, xoay người đi vào trong quán cà phê. Diệp Lăng Phi cười hỏi hai tên thanh niên:
- Bọn mày muốn bao nhiêu tiền?
- Không nhiều lắm, chỉ cần cho bọn tao năm ngàn tệ!
Diệp Lăng Phi nói:
- Năm ngàn tệ đúng không, quả là không nhiều lắm, như vậy đi, bọn mày ở đây chờ tao, tao đi lấy tiền, nhưng bọn mày phải đàng hoàng, ngàn vạn lần đừng để ảnh hưởng đế việc làm ăn ở nơi này,chúng ta là hòa khí phát tài( nhường nhau để cả hai cùng có lợi).
- Tốt, chúng tôi là người có giáo dục mà!
Hai tên thanh niên vừa nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ vui sướng. Xem ra ông chủ quán cà phê này rất thức thời, rất sảng khoái đáp ứng trả tiền. Hai người bọn họ yên vị ở gần cửa, Diệp Lăng Phi thì đi vào gian phòng phía sau của quán cà phê. Lý Khả Hân đang ngồi trong phòng. Căn phòng này cũng được dùng làm phòng nghỉ ngơi. Lý Khả Hân ngồi trên ghế thấy Diệp Lăng Phi đi tới, Lý Khả Hân hỏi:
- Anh giải quyết xong rồi à?
- Làm sao mà nhanh như vậy được. Anh thấy không giáo huấn hai tên này một chút thì bọn chúng sau này sẽ còn đến gây rối nữa.
Diệp Lăng Phi nói,
- Em cứ ngồi xem trò vui là được rồi!
Diệp Lăng Phi vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho đội cảnh sát hình sự. Tất nhiên hắn không thể tìm Chu Hân Mính. Nếu để Chu Hân Mính biết hắn ở cùng một chỗ với Lý Khả Hân, ai biết Chu Hân Mính có nói cho Bạch Tình Đình hay không. Diệp Lăng Phi cũng không muốn mạo hiểm. Diệp Lăng Phi trực tiếp gọi cho Tiểu Triệu, bảo Tiểu Triệu mình gặp chuyện,cần Tiểu Triệu mang theo hai người bắt hai tên lừa bịp tống tiền hắn. Cúp điện thoại xong, Diệp Lăng Phi híp mắt nhìn Lý Khả Hân. Lý Khả Hân thấy Diệp Lăng Phi dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, gương mặt cũng cảm giác có chút nóng lên, nói:
- Anh nhìn cái gì vậy, thật là, anh với mấy tên lưu manh ngoài kia đều giống nhau, cũng không phải là người tốt đẹp gì.
Diệp Lăng Phi cười nói:
- Khả Hân, chờ anh giải quyết xong chuyện này, anh sẽ nói chuyện với em xem rốt cuộc anh tốt tới trình độ nào. Em cứ ở nơi này chờ anh.
Lý Khả Hân nhìn Diệp Lăng Phi đi ra ngoài, nàng hai tay ôm mặt lầm bầm: "Anh chính là tên đại phôi đản( trứng thối) xấu xa nhất trên đời này." Diệp Lăng Phi đi thẳng tới chỗ hai gã thanh niên, mở lời:
- Hai vị, chúng ta ra ngoài đi, tiền tôi đã chuẩn bị xong.
- Nhanh như vậy?
Hai tên thanh niên không thể tin được đây là sự thật. Đây là lần đầu tiên bọn chúng gặp được người cho tiền sảng khoái như vậy. Lúc này, hai người bọn họ bắt đầu hối hận, sớm biết thế này nên đòi nhiều hơn. Vừa nhìn đã biết ông chủ phòng cà phê này là người có tiền, tuy nhiên chúng vẫn muốn lấy chắc 5000 tệ đã. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dáng của hai tên này, trong lòng buồn cười tự nhủ: " Để xem các người còn cười được bao lâu nữa." Hắn khoác vai hai tên thanh niên ra khỏi quán cà phê, sau đó rút mấy điếu thuốc, đưa cho mỗi tên một điếu nói:
- Hai vị huynh đệ, đừng vội. Tiền thì tôi chắc chắn sẽ đưa. Chúng ta hút điếu thuốc đã.
Hai tên này nào biết rằng Diệp Lăng Phi đã sắp xếp tất cả, chỉ nghĩ Diệp Lăng Phi muốn lôi kéo lấy lòng bọn họ, cũng không suy nghĩ nhiều, nhận lấy điếu thuốc của Diệp Lăng Phi bắt đầu hút.Trong lúc Diệp Lăng Phi tán gẫu với hai gã này, âm thầm tính toán thời gian, ước chừng thời gian không sai biệt lắm, Diệp Lăng Phi lấy ví tiền ra, cũng không có nhìn mà móc luôn một xấp tiền, đưa cho kia hai gã thanh niên, nói:
- Hai vị, nhìn xem có đủ hay không!
Hai tên thanh niên vừa nhìn thấy số tiền này, ánh mắt lập tức tỏa sáng, hai người vội vàng giật lấy mà đếm. Trong khi hai tên này đang đếm tiền, Diệp Lăng Phi bỗng nhiên hô lớn:
- Cứu mạng với, có kẻ cướp!
Vừa nói, vừa chạy ra đường lớn. Hai gã kia còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, lúc này bỗng có một xe cảnh sát đi tới. Hai tên kia theo phản ứng bản năng cầm tiền bỏ chạy, bọn họ cũng không có hiểu tại sao bỗng dưng có cảnh sát. Nhưng lúc này chúng dù muốn chạy cũng không kịp nữa, Tiểu Triệu và hai viên cảnh sát hình sự lái xe đuổi theo, lúc hai tên này mới chạy được hơn 50m đã bị Tiểu Triệu cùng hai viên cảnh sát hình sự bắt vừa gọn.
- Hai thằng ranh khá lắm, ban ngày ban mặt mà lại dám cướp giật à!
Tiểu Triệu vừa nói vừa còng tay hai tên thanh niên lại. Hai tên kia vội vàng giải thích:
- Chúng tôi không cướp giật, là người đàn ông kia đưa cho chúng tôi, thật mà, đồng chí cảnh sát, chúng tôi thật sự không có cướp giật mà!
- Đưa cho mày, bọn mày nghĩ mình là ai hả, người ta tự dưng đưa tiền cho bọn mày, thật là nước vào não rồi, đừng ở chỗ này lắm chuyện nữa, theo ta về cục cảnh sát hình sự giải thích đi.
Tiểu Triệu cầm tiền đi tới chỗ Diệp Lăng Phi trả lại cho hắn rồi nói:
- Diệp ca, em thấy hai tên này thật là xui xẻo, là Diệp ca cố ý làm như vậy đúng không?
- Ai bảo thế, là anh bị bọn chúng cướp tiền đấy chứ.
Diệp Lăng Phi cười nói.
Tiểu Triệu cười nói:
- Người khác không biết Diệp ca thì thôi, em mà còn không biết Diệp ca sao!
- Chú em cũng thông minh đấy!
Diệp Lăng Phi cười cười vỗ vai Tiểu Triệu, nói:
- Cũng không có gì, chỉ là anh thấy chúng không vừa mắt, dám chọc đến anh, anh liền phối hợp với chúng để cho chúng cướp tiền của anh. Tiểu Triệu, chú cứ “chăm sóc” kĩ hai tên này, tốt nhất gán cho bọn chúng tội cướp đoạt tài sản, nhẹ nhất phạt tù năm năm.
Tiểu Triệu cười nói,
- Nhưng mà em không biết có nên nói Chu đội trưởng một tiếng hay không.
- Thằng ranh này, anh còn chưa tính sổ với chú chuyện chú dám mật báo anh ra ngoài mua đồ với người khác với Chu đội trưởng đấy, chú không biết Chu đội trưởng của chú đối phó anh thế nào đâu, cái này là lỗi của chú, nếu như Chu đội trưởng không đối xử tốt với anh nữa, chú cũng đừng mong sống khỏe, anh sẽ tìm mấy ả gái giang hồ hàng ngày đến đại đội cảnh sát hình sự làm phiền chú, nói chú làm lớn bụng người ta, xem chú sau này sống thế nào.
Tiểu Triệu cũng biết Diệp Lăng Phi đang đùa hắn, vội vàng cười ha ha nói:
- Diệp ca, đừng, anh không thể làm như vậy, em biết em sai rồi, lần sau em bảo đảm sẽ kín mồm kín miệng. Diệp ca, em phải đi về trước, có thời gian chúng ta lại nói chuyện nhé!
Tiểu Triệu nói xong vội vàng lên xe. Hắn lên xe, thở dài một hơi, quay đầu lại nhìn hai tên thanh niên, nói:
- Hai người bọn mày thật lớn mật, cũng không để ý là đã chọc tới đại nhân vật nào, tao nói cho bọn mày biết, người này chính là bạn tốt của đại đội trưởng cảnh sát hình sự chúng tao, hai tên nhóc chúng mày lại dám chọc tới người ta, được rồi, lần này bọn mày đừng mong được yên ổn, chờ mà đi bóc lịch nhé.
`
Tiểu Triệu nói những lời này làm hai tên kia sợ hãi mặt xám như tro, liên tục cầu xin tha thứ. Nhưng Tiểu Triệu cũng không để ý đến sự khẩn cầu hai tên kia, mà đang nghĩ xem Chu đội trưởng của mình rốt cuộc đã thu thập Diệp Lăng Phi thế nào rồi. Diệp Lăng Phi thấy xe cảnh sát rời đi, hắn xoay người trở về quán cà phê. Đến phòng nghỉ, hắn đẩy cửa ra, thấy Lý Khả Hân đang day huyệt Thái Dương.
- Khả Hân, em nhức đầu à?
Diệp Lăng Phi ngồi đối diện Lý Khả Hân, cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Lý Khả Hân, nhìn khuôn mặt tiều tụycủa nàng, đau lòng nói:
- Khả Hân, em gầy đi nhiều quá!
- Em không sao đâu, thật mà!
Lý Khả Hân nhẹ giọng nói,
- Có lúc em cảm giác mình thật cô độc, có thể là do tính cách của em mới thành như vậy. À quên, sao em lại nói với anh những lời này nhỉ, chúng ta không còn quan hệ gì nữa!
Diệp Lăng Phi muốn gần gũi với Lý Khả Hân hơn, hắn nói với giọng mập mờ:
- Anh là đàn ông mà, chỉ cần em muốn, anh sẽ thỏa mãn tất cả các nguyện vọng của em.
- Thôi đi, nói chuyện không đứng đắn!
Lý Khả Hân xì cười, nói:
- Anh cái gì cũng tốt, nhưng mà toàn làm điều xấu, em thực sự không có cách quản anh.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của Lý Khả Hân, trong lòng Diệp Lăng Phi khẽ động, thầm nghĩ xem mình có nên đem quan hệ của mình và Đường Hiểu Uyển nói cho Lý Khả Hân, thử xem Lý Khả Hân phản ứng như thế nào. Diệp Lăng Phi thầm tính, quan hệ giữa Lý Khả Hân và Đường Hiểu Uyển rất tốt, nếu như Lý Khả Hân biết chuyện của mình và Đường Hiểu Uyển mà vẫn muốn ở cùng mình, vậy hắn sẽ suy nghĩ có nên càng thêm thân mật với Lý Khả Hân hay không
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.