Chương trước
Chương sau
Trương Lộ Tuyết mặc một chiếc váy dài màu trắng, hai chân đeo tất hoa văn trắng mỏng, dưới chân đi đôi giầy thủy tinh tinh tế, trên tay cô còn ôm một bó hoa tươi, nhưng sắc mặt có vẻ rất suy sụp.
Trương Lộ Tuyết nhìn thấy Diệp Lăng Phi xuống xe thì chầm chậm dừng bước, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng tiến về phía cổng bệnh viện. Diệp Lăng Phi gọi với theo cô, chạy nhanh thêm hai bước, đuổi kịp cô nói:
-Thật đúng lúc, không ngờ có thể gặp cô ở đây.
Diệp Lăng Phi giơ tay đỡ lấy bó hoa trong tay Trương Lộ Tuyết, nói:
-Tôi đang định vào thăm Trương chủ tịch. Mấy ngày nay tôi bận chút việc ở bên ngoài, không biết bệnh tình của ông thấy thế nào.
-Bố tôi vẫn đang nằm ở phòng hồi sức. Tình trạng ông ấy hiện nay không tiện tiếp khách. Giám đốc Diệp, phiền anh đi về cho.
Giọng Trương Lộ Tuyết có phần khàn khàn, so với thanh âm trong trẻo ngày trước, giọng nói này của Trương Lộ Tuyết lộ ra cảm giác mệt mỏi, đuối sức của cô.
Diệp Lăng Phi cầm lấy hoa, giơ một tay vỗ vai Trương Lộ Tuyết, nói:
-Lộ Tuyết, tôi tin rằng chủ tịch Trương nhất định sẽ không sao. Chí ít bây giờ ông ấy đã tỉnh lại rồi, cô cũng có thể yên tâm được một nửa. Đừng lo lắng quá.
Trương Lộ Tuyết nhìn Diệp Lăng Phi, vốn định mở miệng mắng hắn một trận, cảnh cáo hắn không được tùy tiện gặp mình như vậy. Nhưng giờ đây cô chẳng còn lòng dạ nào mà cãi nhau với hắn. Giờ đến sức lực để cãi nhau cô cũng chẳng có.
Từ ngày Trương Khiếu Thiên xảy ra chuyện, Trương Lộ Tuyết vẫn luôn túc trực bên phòng bệnh chăm sóc ba mình. Dù cô đang đảm nhiệm chức vụ chủ tịch hội đồng quản trị của Tân Á, nhưng không phải là người quản lý thật sự của tập đoàn. Toàn bộ tâm trí của cô lúc này dồn lên trên người ba mình. Tiền Thường Nam cũng thường xuyên gọi điện thông báo cho Trương Lộ Tuyết biết về chuyện của công ty, hắn cũng dặn dò cô cần cố gắng chăm sóc tốt cho Trương Khiếu Thiên. Còn hắn sẽ trông coi, xử lý mọi việc của tập đoàn, có việc gì sẽ báo lại ngay cho Trương Lộ Tuyết biết.
Trương Lộ Tuyết đến Tân Á chưa bao lâu, nên cô vẫn luôn cho rằng Tiền Thường Nam là người chú đáng tin cậy trong công ty. Trong những ngày tâm tư hỗn loạn này cô giao lại toàn bộ công việc quản lý cho chú Tiền chắc chắn không vấn đề gì. Nhưng cũng còn lý do khác nữa. Chính là cô vốn cũng chẳng biết lãnh đạo công ty ra sao, vì vậy chỉ có thể trông đợi vào Tiền Thường Nam.
Trương Lộ Tuyết lạnh nhạt nói:
-Vậy được, anh đi cùng với tôi.
Trong lòng Diệp Lăng Phi cũng có phần thương hoa tiếc ngọc. Nếu bây giờ Trương Lộ Tuyết vẫn ngoác miệng cãi nhau với hắn thì có lẽ hắn cũng không đến nỗi thương cảm cho cô như thế. Đằng này Trương Lộ Tuyết dường như đến cả tâm trạng cãi nhau với mình cũng không có làm hắn thấy vô cùng xót xa cho cô gái nhỏ chắc hẳn đang rất đau lòng phiền muộn này.
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết cùng bước vào bệnh viện, vào tận phòng chăm sóc đặc biệt phía sân sau của bệnh viện. Diệp Lăng Phi đưa hoa cho y tá, rồi cùng Trương Lộ Tuyết đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, hướng ánh mắt vào bên trong giường bệnh nơi Trương Khiếu Thiên đang yên tĩnh nằm.
Lúc này, mọi thiết bị trợ giúp trên người Trương Khiếu Thiên vẫn chưa được tháo ra. Mặc dù ông đã qua cơn nguy kịch nhưng vẫn chưa thể nói chuyện, hơn nữa cơ thể đặc biệt suy nhược. Mẹ Trương Lộ Tuyết vô cùng lo lắng, bà luôn luôn ở trong phòng bệnh chăm sóc chồng mình. Ngày ba bữa cơm đều do người mang đến chứ bà không rời phòng bệnh nửa bước.
Trương Lộ Tuyết chỉ đứng nhìn ba mình trong giây lát rồi quay người nói với Diệp Lăng Phi:
- Giám đốc Diệp, hôm nay tôi muốn đến công ty. Anh có đi không?
Vốn dĩ hắn không định đến, nhưng nghe Trương Lộ Tuyết nói vậy hắn lặng lẽ gật đầu, nói:
-Tôi đương nhiên là đi rồi.
Diệp Lăng Phi và Trương Lộ Tuyết cùng rời khỏi bệnh viện. Lúc Trương Lộ Tuyết đang lúi húi mở cửa xe, thì Diệp Lăng Phi gọi:
-Lộ Tuyết, đợi một lát!
Trương Lộ Tuyết ngẩng đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói:
-Giám đốc Diệp anh nên gọi tôi là chủ tịch Trương. Tên Lộ Tuyết này của tôi không phải để cho anh gọi.
Diệp Lăng Phi vẫn dày mặt như không. Nếu đổi lại là người khác có lẽ đã sớm không còn mặt mũi nào mà đứng đấy nói chuyện với Trương Lộ Tuyết rồi, nhưng hắn lại là Diệp Lăng Phi. Hắn vờ như không nghe thấy câu chỉnh đốn ban nãy của Trương Lộ Tuyết, cười hì hì nói:
-Tôi nói cô nghe này, Lộ Tuyết. Mặt cô đừng có bí xị mãi như vậy, trông khó coi lắm. Theo tôi thấy chủ tịch Trương chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là sẽ hồi phục lại thôi. Tôi có góp ý nho nhỏ với cô. Thiết bị y tế trong nước không được kiện toàn cho lắm, cô nên suy nghĩ đến việc chuyển chủ tịch Trương ra nước ngoài điều dưỡng. Tôi biết có một bệnh viện điều dưỡng rất tốt ở Hawaii. Thiết bị y tế ở đó rất đầy đủ. Nếu cô muốn, tôi có thể liên hệ giúp cô.
Trương Lộ Tuyết trở nên trầm mặc, cô khẽ gật đầu, rồi nói:
-Vậy làm phiền anh rồi. Tiền không phải vấn đề. Chỉ cần ba tôi có thể đến được nơi tốt nhất chữa bệnh và dưỡng sức thì bao nhiêu tiền cũng được.
-Yên tâm đi. Tôi đảm bảo bệnh viện điều dưỡng đó không có bất cứ vấn đề gì. Tôi sẽ lập tức liên hệ với anh bạn bên Mỹ, nhờ anh ấy lo giúp cô việc này.
Bộ mặt lạnh băng của Trương Lộ Tuyết mấy ngày nay lúc này cũng hiện lên nụ cười hiếm hoi. Dù chỉ khẽ nhếch môi nhưng tinh thần cô cũng đã khá lên rất nhiều. Sau đó cô cũng không nhiều lời với Diệp Lăng Phi mà bước ngay lên xe của mình.
Diệp Lăng Phi nhìn biểu hiện vừa rồi của Trương Lộ Tuyết, mừng thầm khi nghĩ việc cải thiện mối quan hệ giữa hai người đã có chút chuyển biến. Hắn cũng chui vào xe, phóng theo sau xe của Trương Lộ Tuyết, ra khỏi bệnh viện.
Diệp Lăng Phi cùng Trương Lộ Tuyết tiến vào đại sảnh của Tân Á, nhưng khi vào sau bên trong thì mỗi người một tầng. Trương Lộ Tuyết đương nhiên sẽ đi đến tầng lầu dành cho chủ tịch, còn Diệp Lăng Phi nên đi về tầng lầu phòng tổ chức.
Hắn vừa xuất hiện ở cửa phòng thì đã bị đám đông nhân viên vây lấy. Rất nhiều nhân viên của phòng hắn làm lãnh đạo đã bị điều sang phòng ban khác. Thông tin này đã được truyền đi khắp công ty. Hơn nữa nhìn từ góc độ khối lượng công việc ít ỏi mà phòng tổ chức đảm nhiệm hiện nay thì có lẽ chẳng bao lâu phòng này cũng bị giải tán luôn. Nhân viên phòng tổ chức đã sớm quen với phong cách làm việc của phòng này. Chỉ cần làm xong công việc của mình, thì muốn làm gì thì làm. Hơn nữa giám đốc Diệp của bọn họ rất hay bênh vực bảo vệ nhân viên dưới quyền. Các bộ phận khác của Tân Á đều không dám làm khó cho nhân viên phòng này. Một phòng ban tốt hiếm có trong tập đoàn, có đốt đuốc tìm cũng khó thấy vậy mà hiện nay sắp lầm vào tình cảnh điêu đứng. Vì vậy, khi tin tức phòng tổ chức có thể bị giải thể phát tán. Đại bộ phận nhân viên phòng này đều bị thuyên chuyển sang bộ phận khác thì trong lòng bọn họ vô cùng hoang mang. Cả ngày tranh luận, lo lắng không thôi.
Có vài người đi hỏi Từ Oánh, họ muốn biết được những thông tin chính xác từ miệng cô vì dù gì cô cũng là thư kí giám đốc. Nhưng những điều Từ Oánh biết cũng chẳng hơn họ là mấy. Có điều, cô lại nghe Trịnh Khả Nhạc nói về nguy cơ giải tán phòng tổ chức. Hôm qua Từ Oánh cũng mới gọi điện thoại cho Diệp Lăng Phi vì chuyện của phòng mình.
Khi trông thấy Diệp Lăng Phi xuất hiện, cả đám nhân viên liền nhanh chóng vây quanh, như thể hắn là vị cứu tinh của họ vậy. Bọn họ nhao nhao lên hỏi:
-Giám đốc Diệp, nghe nói nhân viên phòng mình đều sẽ bị điều sang bộ phận khác. Chuyện này có thật không giám đốc?
Diệp Lăng Phi chưa kịp hiểu mô tê ra làm sao. Hắn vừa mới đến, đã bị đám người vây quanh, hắn cảm thấy đầu mình sắp nổ ra bởi những câu hỏi liên tiếp không ngừng nghỉ của đám nhân viên. Hắn cao giọng nói:
-Các bạn đồng nghiệp. Cụ thể là chuyện gì? Tôi vẫn chưa hiểu. Như vậy đi. Để tôi đi tìm hiểu xem sao. Đợi tôi tìm hiểu xong, sẽ nói rõ với các bạn.
Nói xong, Diệp Lăng Phi đi thẳng vào văn phòng mình.
Trước cửa phòng, hắn thấy Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc đang ngồi với nhau. Nhìn thấy Diệp Lăng Phi đến, Trịnh Khả Nhạc vội vàng đứng dậy, mở miệng nói:
-Giám đốc Diệp, cuối cùng thì anh cũng đến rồi.
-Tìm tôi có chuyện gì?
Diệp Lăng Phi hỏi.
-Chuyện rất lớn. Tôi cũng đang nói chuyện này cùng với Từ Oánh.
Trịnh Khả Nhạc đáp.
Diệp Lăng Phi nhìn Từ Oánh rồi mở cửa văn phòng hắn, rồi gọi cả Từ Oánh và Trịnh Khả Nhạc lại, nói:
-Hai cô vào văn phòng của tôi đi. Từ Oánh, kể lại cho tôi nghe toàn bộ những chuyện xảy ra trong mấy ngày vừa qua. Mang toàn bộ tài liệu đến đây nữa, tôi muốn xem trong thời gian tôi không có ở đây đã xảy ra những chuyện gì.
Từ Oánh nhanh nhẹn đáp:
-Được ạ!
Diệp Lăng Phi bước vào văn phòng, mấy ngày nay hắn không đi làm nhưng phòng ốc vẫn rất sạch sẽ. Chắc hẳn Từ Oánh đã thay hắn dọn dẹp, trên mặt bàn không có lấy một hạt bụi.
Diệp Lăng Phi cầm chiếc cốc giấy, rót nước rồi ngồi vào chỗ của mình, tiện tay bật máy tính. Trịnh Khả Nhạc ngồi đối diện với hắn. Từ Oánh ôm tập tài liệu bước vào văn phòng, nói:
-Giám đốc Diệp, tôi đã sắp xếp lại rồi. Toàn bộ giấy tờ anh cần xem đều ở đây.
Từ Oánh nói xong bèn buông thỏng tay đứng bên cạnh Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi chỉ tay vào chiếc ghế bên cạnh Trịnh Khả Nhạc, nói:
-Cô ngồi xuống đi. Đợi một lát, tôi đọc xong, có vấn đề gì sẽ hỏi cô sau.
Lúc này Từ Oánh mới từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Khả Nhạc. Trịnh Khả Nhạc thấy Diệp Lăng Phi cúi đầu xem tài liệu liền nói:
-Giám đốc Diệp. Anh còn nhớ chuyện chúng ta đi uống rược hôm đó không?
Diệp Lăng Phi uhm một tiếng, nhưng không để ý đến câu chuyện Trịnh Khả Nhạc định nói, mà bảo:
-Khả Nhạc, tạm thời chúng ta không nói đến chuyện này. Cô ngồi xuống đi. Tôi tìm hiểu tình hình công ty gần đây trước đã.
Trịnh Khả Nhạc đành im lặng. Cô nhìn Diệp Lăng Phi đang đọc lướt tập tài liệu mà Từ Oánh đã chuẩn bị rất kĩ càng từ trước. Diệp Lăng Phi chỉ cần nhìn vào tập tài liệu này là có thể biết được khái quát mọi việc.
Sau khi xem xong, Diệp Lăng Phi đặt tập tài liệu hệ thống kia sang một bên, hỏi Từ Oánh:
-Giờ vẫn chưa có công văn chính thức từ trên nói sẽ đạp đổ phòng tổ chức của chúng ta đúng không?
-Vâng thưa giám đốc.
Từ Oánh đáp,
-Nhưng, công việc của chúng ta đã có sự thay đổi rất lớn rồi ạ. Rất nhiều việc bị bộ phận khác lấy mất. Hiện tại chỉ còn sót lại vài việc có tính chất giấy tờ. Và lượng công việc cũng quá ít. Người của phòng chúng ta thì qua nhàn rỗi. Tôi nghĩ rất có khả năng phòng chúng ta sẽ bị giải tán.
-Uhm, tôi biết rồi.
Diệp Lăng Phi nói.
Hắn trầm mặc trong giây lát rồi hỏi:
-Phó tổng Trần hiện nay còn ở văn phòng không?
-Văn phòng của phó tổng Trần đã bị chuyển đến phòng kĩ thuật ngày hôm qua rồi.
Từ Oánh đáp,
-Phó tổng Trần từ nay đảm nhận phần kỹ thuật, không làm quản lý nữa ạ.
Diệp Lăng Phi nghe xong dựa hẳn người vào thân ghế, nở nụ cười lạnh lùng nói:
-Lần này Tiền Thường Nam đùa vui quá ha. Định dìm chết tôi chắc. À, mà xem ra không chỉ định dìm mình tôi. Ai khi không đối đầu với hắn đều bi thảm như vậy sao?
-Giám đốc Diệp, tôi có thể nói được chưa?
Đến lúc này Trịnh Khả Nhạc không thể nhịn được nữa bèn cất tiếng hỏi,
-Tôi định nói với anh một tiếng. Tôi không muốn tiếp tục làm việc nữa, tôi sẽ xin từ chức.
-Từ chức?
Diệp Lăng Phi ngẩn người, sau đó cười to nói:
-Đang yên đang lành sao lại phải từ chức?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.