Diệp Lăng Phi vốn không quen nhìn đám người này giậu đổ bìm leo, nhưng lại thay đổi suy nghĩ, những người này cũng là không có biện pháp, cũng chỉ là một người bình thường, không có việc gì ai dám đi trêu chọc mấy tên trộm vặt này, sợ những tên đó sẽ trả thù.
Kì thật tất cả cũng không thể trách những người này, muốn trách thì trách pháp luật đối với đám trộm vặt xử phạt rất nhẹ, nếu móc túi mà bị bắt một lần cấp liền phán bảy tám năm tù, vậy xem lần sau còn tên nào dám trộm.
Xã hội bây giờ rất lạnh lùng cũng là phản ánh ra tâm tính của đại đa số mọi người, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, lo lắng sẽ rước lấy phiền toái, cho nên nói vẫn là pháp luật phán xử không nghiêm. Tỷ như bọn buôn bán phụ nữ, trẻ em, bắt được một lần liền cho bọn chúng ngồi tù mọt gông. Xem đám cặn bã xã hội đó còn dám đi buôn bán phụ nữ và trẻ con nữa không.
Bạch Tình Đình xuống xe bus, cầm tay Diệp Lăng Phi. Diệp Lăng Phi ôn nhu nói:
- Bà xã, chúng ta đi thôi.
Bạch Tình Đình gật đầu, hai người vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, ngồi taxi rời khỏi chỗ đó.
Trong công viên Trang Sơn, Bạch Tình Đình ngồi vào xích đu, Diệp Lăng Phi đấy xích đu, dần dần dùng sức, làm Bạch Tình Đình sợ đến thét lên liên tục, thật vất vả mới dừng lại được, Bạch Tình Đình cầm chặt dây xích đu, thế nào cũng không chịu buông tay. Diệp Lăng Phi chặn ngang ôm lấy Bạch Tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524149/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.