Câu nói này của Diệp Lăng Phi khiến cho Dương Tiêu càng trở nên hồ đồ hơn, hắn thắc mắc hỏi:
- Tiên sinh, câu nói này có ý gì thế?
Diệp Lăng Phi cười ha ha nói:
- Chẳng lẽ ngay cả câu nói này của tôi anh còn nghe không hiểu, vậy được thôi, tôi sẽ giải thích cho anh, ý của tôi chính là muốn nói, trước đây tôi chỉ cho rằng tôi là người nói khoác nhất, nhưng bây giờ tôi biết rồi, Dương tiên sinh mới thật sự là cao thủ nói khoác, nói khoác mà vẫn không cần phải viết nháp, thật khiến cho tôi phục sát đất!
Bạch Tình Đình nghe xong liền bật cười ha ha.
- Tiên sinh, sao anh có thể nói như thế được!
Dương Tiêu bị Diệp Lăng Phi nói thế thì ngượng chín người, mặt hắn không vui nói:
- Công ty chúng tôi là một công ty diễn nghệ rất nổi tiếng, tiên sinh, xin anh chú ý đến khẩu khí của mình!
- Khẩu khí của tôi không tốt thì sao hả?
Diệp Lăng Phi cười nhạt nói.
- Loại người như anh tôi gặp nhiều rồi, cầm ra một triệu đe dọa người à, tôi nói cho anh biết, cho dù công ty các anh có đưa ra một tỉ thì trong mắt lão tử, công ty các anh không bằng *** chó, tôi đếm cho anh từ một đến ba, anh lập tức cút khỏi đây cho tôi, nếu không tôi sẽ lấy tiền đập chết anh đó, cũng là một cách chết!
Bạch Tình Đình từ sau lúc tên đàn ông tự xưng Dương Tiêu đó chuồn đi cô không ngừng cười mãi. Diệp Lăng Phi nhìn bộ dạng Bạch Tình Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524121/chuong-433.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.