Chương trước
Chương sau
Đùi của Diệp Lăng Phi tiếp xúc với bờ mông tròn trịa của Chu Hân Mính thì cảm thấy vô cùng dễ chịu, một tay hắn đặt trên eo của Chu Hân Mính, một tay khác thì luồn vào trong áo cô, xoa xoa nắn nắn ngực phải của cô, miệng tào lao:
- Hân Mính, em nói đi, con người anh là thật thà nhất, chỉ cần là chuyện anh biết, anh nhất định sẽ nói với em, anh bảo đảm tuyệt đối không nói dối trung ương đảng.
- Ai là TW Đảng của anh hả?
Chu Hân Mính bị Diệp Lăng Phi mân mê khiến trong lòng có chút rạo rực, Diệp Lăng Phi và cô lâu rồi không gần gũi, lúc này bị Diệp Lăng Phi âu yếm như thế khiến Chu Hân Mính phải động tình rồi. Chu Hân Mính cố nén cảm giác rạo rực quay mặt lại nói với Diệp Lăng Phi:
- Anh nói cho em có phải anh quen biết với Alice không hả?
- Alice?
Diệp Lăng Phi có chút ngẩn ra rồi cười nhẹ nói:
- Ai là Alice chứ? Nghe tên thì dường như là một cái tên của người nước ngoài, uhm, còn là tên của con gái nữa, có điều tên rất là đẹp.
Diệp Lăng Phi miệng nói còn đôi tay thì cũng rảnh rỗi chút nào, hai tay không ngừng hoạt động trong áo của Chu Hân Mính, mở nút khóa chiếc áo ngực của cô, hai tay vuốt ve, xoa bóp đồi ngực căng tròn, mềm mại của cô, còn dùng đầu ngón tay di di hai núm vú nhỏ hồng đầy mẫn cảm nữa.
Chu Hân Mính giữ chặt hai tay Diệp Lăng Phi, muốn đẩy tay hắn ra nhưng làm thế nào cũng không khiến cho tay hắn rời ra được. Chu Hân Mính ngày càng rạo rực, nhưng cô cắn răng không để cho Diệp Lăng Phi làm gián đoạn nghi vấn khi nãy nghĩ đến, thấy Diệp Lăng Phi có vẻ không hiểu, Chu Hân Mính liền nói thẳng:
- Alice là người mẫu thời trang nổi tiếng thế giới hiện nay, cũng là con gái của ông vua đồ trang sức của nước Anh, còn là người đại diện hình ảnh cảu bách háo Việt Dương, cô ấy hôm nay ở lại biệt thự này, Diệp Lăng Phi, còn gì không hiểu nữa không?
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính như thế thì liền kề sát miệng lại bên tai cô, cười nói:
- Anh còn không biết đêm nay em có ở lại chiều anh không đó.
Chu Hân Mính thấy nhột nhạt trên mặt, Diệp Lăng Phi khi nói còn cố ý hà hơi vào mặt cô khiến cho chỗ đó có chút không thoải mái.
Nhưng cái cảm giác không thoải mái đó lại kích thích cái rạo rực trong cô. Khi Chu Hân Mính ngửi thấy mùi thuốc lá nhẹ nhàng từ trong hơi thở của Diệp Lăng Phi nhả ra thì liền thấy trong người nóng lên.
Đồi ngực của cô dưới thủ đoạn của Diệp Lăng Phi sớm đã run lên, chỉ cảm thấy trước ngực nóng lên, căng cứng. Chu Hân Mính chỉ có thể dùng tay để ngăn đôi tay đang dạo chơi trên đôi gò bồng đảo của cô, thấp giọng nói:
- Cái anh này, nghiêm túc chút coi.
- Anh làm gì mà không nghiêm túc chứ, anh là người đàn ông nghiêm túc nhất trên đời đó.
Diệp Lăng Phi đặt môi lên gò má đỏ hồng của Chu Hân Mính, thè lưỡi ra liếm liếm trên mặt cô, cười nói:
- Trừ phi em cứ nghĩ lung tung sang hướng khác.
Chu Hân Mính bất lực nhìn Diệp Lăng Phi một cái, ý muốn nói cô nghĩ sang cái gì chứ, tên này chẳng lẽ em không cảm nhận được cái thứ đang chọc thẳng vào hông em ở thân dưới của anh chắc.
Hóa ra cái đó của Diệp Lăng Phi sớm đã dựng đứng lên rồi, đang chọc thẳng vào mông Chu Hân Mính. Trong lòng Diệp Lăng Phi còn rõ hơn Chu Hân Mính nữa, bản thân đã bị thân hình tuyệt mĩ của Chu Hân Mính kích thích dục hỏa rồi.
Đừng có chỉ nhìn vào phản ứng đầy chất đàn ông của Diệp Lăng Phi, hắn cũng có nỗi khổ khó nói ra. Từ tối hôm qua hắn đã quấn quýt với Vu Đình Đình một trận ở khách sạn, hôm nay mới sáng ra đã thêm hai lượt nữa.
Mặc dù thân hình thân hình nhạy cảm của Vu Đình Đình là cực phẩm nhân gian, nhưng việc đó mà làm nhiều quá thì chẳng có lợi ích gì cả.
Diệp Lăng Phi tự nghĩ dựa vào sức khỏe của mình một ngày làm vài lượt cũng không vấn đề gì, nhưng làm như thế thì sẽ tổn hại sức khỏe, phải biết là một giọt tinh trùng bằng mười giọt máu, đàn ông nên biết tiết chế đối với việc xuất tinh, nếu không thì rất dễ hủy hoại sức khỏe của bản thân.
Diệp Lăng Phi chỉ muốn chuyển đề tài, lúc Chu Hân Mính hỏi là có quen biết với Alice hay không, hắn nghĩ Chu Hân Mính nhất định là đã nhìn ra được một số việc gì đó, cô tìm hắn là muốn chứng thực những việc đó mà thôi.
Diệp Lăng Phi không muốn Bạch Tình Đình và Chu Hân Mính biết việc giữa mình và Alice, nên mới cố ý chuyển đề tài, cố ý ghẹo Chu Hân Mính.
Nhưng hắn lại phát hiện thân hình tuyệt diệu của Chu Hân Mính đã nóng lên. Trong lòng biết là không ổn, nếu Chu Hân Mính thật sự bị hắn kích thích đến mức nổi ham muốn cùng cực, thật sự muốn cùng mình làm chuyện đó thì chẳng phải là rất có hại cho sức khỏe sao.
Diệp Lăng Phi nghĩ đến đây thì nhanh chóng tạt một gáo nước lạnh vào cơn thèm muốn của Chu Hân Mính, chỉ thấy Diệp Lăng Phi rút tay ra khỏi người Chu Hân Mính, nói:
- Hân Mính, ra ngoài rót cho anh li nước với.
Chu Hân Mính khi đó cũng đang hận không tìm ra được cách gì để rời khỏi đùi của Diệp Lăng Phi, cô cũng phát hiện ra bản thân đã bị Diệp Lăng Phi dụ cho nóng lên rồi, nhưng lúc này lại không phù hợp để có bất cứ hành vi thân mật nào với Diệp Lăng Phi cả.
Tối nay Alice đến ở lại đây, nếu để Alice nhìn thấy cảnh thân mật của mình với Diệp Lăng phi thì cô ta sẽ nghĩ sao chứ?
Lại thêm Chu Hân Mính vốn là có chuyện muốn hỏi Diệp Lăng Phi, giờ bị Diệp Lăng Phi làm phiền như thế thì còn tâm trạng đâu mà hỏi han được nữa.
Vừa khéo lúc này thì Diệp Lăng Phi cho Chu Hân Mính một cái cớ. Cô lập tức đứng bật dậy, lấy li nước của Diệp Lăng Phi đi ra cửa, khi mở cửa, cô quay người hỏi:
- Anh sao lại không lấy nước vậy. anh đừng nói với em là anh muốn biến em thành người giúp việc của anh chứ.
- Làm sao có thể chứ? Anh vốn muốn tự mình ra ngoài rót nước. Nhưng Tình Đình đã ra lệnh cho anh tối nay không được phép rời khỏi phòng. Em nói đi, anh làm sao có thể ra ngoài lấy nước được chứ?
Diệp Lăng Phi tủi thân nói:
- Anh còn đang lo tối nay muốn đi vệ sinh thì phải làm thế nào đây?
- Đáng đời.
Chu Hân Mính không chút thông cảm với hắn, ngược lại còn cảm thấy Tình Đình làm như thế là đúng nữa.
Chu Hân Mính nhanh chóng lấy nước quay về, đặt bình nước xuống trước nặt Diệp Lăng Phi, sống chết gì cũng không lại gần hắn, chỉ ngồi trên giường với dáng vẻ mỗi khi cô thẩm vấn tội phạm, lúc đó thậm chí ngay đến cả ngữ khí cũng giống với lúc cô đang thẩm vấn nữa, chỉ là khi nói chuyện với Diệp Lăng Phi thì hãy còn có thể xem là dịu dàng chán.
- Diệp Lăng Phi, em không đùa với anh. Anh liệu thành thật mà trả lời câu hỏi của em, còn không thì hậu quả thế nào anh tự gánh lấy.
Diệp Lăng Phi thấy Chu Hân Mính nghiêm túc hỏi mình thì hắn cũng thành thật nói:
- Cảnh quan, tôi nhất định sẽ thành thật trả lời câu hỏi.
Nói xong hắn nhìn không nổi phá lên cười. Chu Hân Mính nhìn cách cười của Diệp LăngPhi thì cau mày nói:
- Đến lúc này rồi mà anh còn cười được nữa cơ đấy. Em hỏi anh. Alice đó rốt cục là anh có quen hay không?
- Nếu anh nói anh không quen thì em có tin không?
Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại.
- Không tin.
- Xem em kìa, bất kể là anh nói quen hay không thì trong lòng em cũng đều đã có kết luận rồi. Nếu thế thì anh chỉ còn cách giữ im lặng thôi. Không trả lời câu hỏi này của em.
Diệp Lăng Phi nghiêm túc nói:
- Anh có quyền giữ im lặng.
- Diệp Lăng Phi, anh nói không quen phải không. Được rồi, em nói anh nghe.
Chu Hân Mính hừ lạnh:
- Alice chủ động tìm Tình Đình nói muốn làm người đại diện hình ảnh của Bách Hóa Việt Dương, điều này căn bản là không hợp logic, Alice không có lí do gì để chủ động đến tìm Tình Đình cả.
Đương nhiên, nếu anh tìm ra một vài lí do thì cũng có thể che mắt bỏ qua chuyện này, nhưng anh không thể che mắt được chuyện Alice vì sao lại muốn đến ở đây, em hỏi anh? Vì sao hả?
- Làm sao anh biết được.
Câu nói này của Diệp Lăng Phi là thật lòng, đến cả hắn cũng thấy phiền lòng vì chuyện này. Diệp Lăng Phi cũng không ngờ được là Alice lại đến ở nhà mình.
Hắn thầm nghĩ, em tưởng anh muốn cô ta đến đây ở lắm chắc. Nhưng những lời này làm sao mà nói ra miệng được chứ, đành buồn rầu nói:
- Đó là chuyện của cô ta, kể cả cô ta có muốn ngủ ở ngoài đường thì cũng là chuyện của người ta. Anh sớm đã nghe nói có một số minh tinh tính tình cổ quái, chẳng phải có một ca sĩ tên là Jackson gì đó đang yên đang lành lại đi phẫu thuật thẩm mĩ, kết quả là tự biến mình thành quái thú đó sao.
Hay như nữ minh tinh tên Alice này cũng vậy, tâm lí biến thái, chuyên môn thích sống ở nhà người khác.
À, anh tự nhiên nghĩ ra một nguyên nhân, nếu Alice mà là đồng tính luyến ái nữ thì vấn đề càng nghiêm trọng hơn nữa. Em với Tình Đình nên cẩn thận một chút thì hơn.
Nhìn Diệp Lăng Phi nói như thể đúng rồi, Chu Hân Mính hận không thể trói hắn lại rồi đánh cho một trận nên thân.
Trong lòng Chu Hân Mính thầm nghĩ, giờ là lúc nào rồi chứ, em còn thấy lo cho anh, ngược lại anh còn có hứng thú chơi trò mê cung với em nữa, thật nghĩ không ra rốt cục là anh đang nghĩ gì nữa.
Chu Hân Mính này không giống Bạch Tình Đình bị niềm vui che mắt, bởi hạnh phúc đến quá bất ngờ, Bạch Tình Đình còn chưa bình tĩnh lại để nhìn thấu mối quan hệ bị che giấu bên trong.
Nhưng Chu Hân Mính thì có thể nhìn ra một cách rất rõ ràng, trong cuộc thì tối, ngoài cuộc thì sáng, thế thì Chu Hân Mính chính là người ngoài cuộc. cô nhìn sự việc một cách thấu suốt, lại thêm cô vốn là cảnh sát, tự nhiên sẽ nghĩ đến chuyện giữa Alice và Diệp Lăng Phi này có mối quan hệ gì đó, chỉ là Chu Hân Mính nghĩ không ra rút cục là quan hệ gì nên mới tìm hỏi Diệp Lăng Phi, muốn làm rõ chuyện này.
Chu Hân Mính hiểu rõ bản thân nói chuyện với Diệp Lăng Phi không được vội, nếu không sẽ bị hắn che mắt qua chuyện. Chu Hân Mính thấy Diệp Lăng Phi không chịu nói sự thật thì cô cũng không vội ép Diệp Lăng Phi nói ra mà cười cười:
- Được thôi, anh không nói chứ gì? Em cũng không hỏi nữa, đằng nào thì sớm muộn gì Tình Đình cũng biết chuyện này thôi, đến lúc đó thì hay rồi. anh chọn em và Tình Đình hay chọn người phụ nữ kia cũng là chuyện khiến anh đau đầu, thôi thì cứ để anh bình tĩnh suy nghĩ cho cẩn thận vậy. Đằng nào thì em cũng chẳng sao. Cùng lắm là xem như em vừa nằm mơ thấy ác mộng, đợi tỉnh lại rồi thì tất cả đều sẽ kết thúc.
Chu Hân Mính nói xong thì muốn đứng lên, nhưng Diệp Lăng Phi đã đứng lên trước. Chu Hân Mính vừa thấy mắt hoa lên một cái thì Diệp Lăng Phi đã ngồi bên cạnh, một tay ôm eo cô, một tay mân mê bàn tay nhỏ nhắn của cô, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào như khói tỏa chốn yên hoa, nói:
- Hân Mính, hôm nay em mệt rồi, hay là để anh mát xa cho em nhé, cái khác thì không nói chứ riêng trình độ mát xa của anh thì không ai sánh bằng.
Chu Hân Mính cố ý nói:
- Đừng, đừng, anh đừng có mát xa cho em, tấm thân này của em sao có thể để anh gõ bậy được. Hơn nữa, hôm nay em cũng không mệt lắm, hay là anh qua bên kia mát xa cho Tần Lệ Tự đi, em thấy cô ấy hôm nay rất mệt, vừa tiếp nhận phỏng vấn của phóng viên, vừa kí tên cho người ta, nhất định là rất cần một người đàn ông mạnh mẽ như anh phục vụ đó. Đi đi, đi đi, đừng có lãng phí thời gian ở chỗ em nữa.
- Hân Mính xem em nói kìa, làm như thể giữa anh và cô ta có chuyện gì không bằng. nếu không phải là vì lúc nãy vừa gặp thì anh còn chẳng biết cô ta nhìn ra sao nữa ấy chứ. Hơn nữa, anh là người da vàng, đối với dân da trắng không có hứng thú. Đặc biệt là đối với những phụ nữ mắt không phải màu đen lại càng không.
Diệp Lăng Phi lần tay vào giữa hai đùi của Chu Hân Mính, cười đê tiện nói:
- Hay là để anh mát xa chỗ này cho em nhé.
- Đi. Em đã nói là không cần anh rồi, anh mà còn nói nữa là em đi thật đó.
Chu Hân Mính lại muốn đứng lên khiến Diệp Lăng Phi vội vàng lấy tay ra, giữ chặt lấy em cô, nói:
- Thôi, thôi, chẳng phải anh lấy tay ra rồi đây sao? Hân Mính, giữa chúng ta còn có bí mật gì có thể che giấu nữa sao, em xem quan hệ giữa anh với em đã tới mức này rồi, em cũng muốn quan hệ giữa anh và Tình Đình tốt lên mà, em nhất định phải giúp anh.
- Giúp anh? Thôi đi, anh lúc nào cũng vậy, không chịu nói thật với em.
Chu Hân Mính bĩu môi, nói:
- Em biết thân phận của anh trong quá khứ, nói anh không có phụ nữ em mới không tin. Nhưng đó là chuyện đã qua, em cũng không muốn truy cứu nữa. bây giờ nói thế nào thì anh cũng là chồng của Tình Đình, anh nêu chú ý thân phận chút.
- Anh biết mà, anh chẳng phải là đang nói với em đây sao? Em phải giúp anh nói tốt vài câu trước mặt Tình Đình, nhất định phải khiến Tình Đình hiểu anh và người phụ nữ kia không có quan hệ gì cả.
Diệp Lăng Phi nói.
Chu Hân Mính mừng thầm, xem chừng cô sắp ép Diệp Lăng Phi nói ra được rồi, đã đến lúc đánh quân bài chốt rồi đây. Nghĩ thế Chu Hân Mính liền lặp lại:
- Em vẫn hỏi câu hỏi cũ, rốt cục anh có quen biết với Alice hay không?
- Quen.
Diệp Lăng Phi thành thật đáp:
- Anh cũng không định giấu em, anh đã quen cô ấy từ hai năm trước rồi.
- Hừ, thật không ngờ anh và Alice đã quen nhau từ lâu như vậy rồi, còn quen trước cả em và Tình Đình nữa. nói thế thì chẳng hóa ra từ khi Alice mới mười mấy tuổi anh đã quen cô ấy rồi sao?
Chu Hân Mính trong lòng không khỏi thấy chua xót, bản thân cô và Diệp Lăng Phi còn quen nhau chưa tới một năm nữa, cô quen hắn từ hồi tháng 7 năm ngoái.
Khi đó là do vụ đụng xe của Tình Đình với Diệp Lăng Phi nên cô mới có cơ hội quen được hắn. Nghĩ lại thì cũng chưa đến một năm, thế mà Diệp Lăng Phi với Alice đã quen nhau hai năm rồi, nghĩ đến đây trong lòng cô không tránh khỏi cảm giác hờn ghen.
Khi anh và cô ấy quen nhau, cô ấy vừa tròn mười chín tuổi, còn chưa phải là người mẫu. anh đâu có ngờ được là chỉ mới hai năm ngắn ngủi mà cô ấy đã nổi tiếng thế rồi.
- Còn trẻ quá nhỉ, anh nói thử xem Alice khi đó đẹp hơn hay bây giờ đẹp hơn?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi ngẫm nghĩ, bản thân hắn luôn nghĩ Alice của hai năm trước xinh đẹp hơn bây giờ nhiều, khi đó Alice mang vẻ trẻ trung hoạt bát, quan trọng nhất là khi phát sinh quan hệ với Diệp Lăng Phi cô vẫn còn trinh trắng.
Đối với một đất nước có cái nhìn cởi mở về quan hệ tình dục như ở phương Tây thì điều đó quả là hiếm thấy, và nó càng khiến cho Diệp Lăng Phi thấy Alice không giống với những người bình thường khác.
Tuy nhiên Diệp Lăng Phi lại không dám nói Alice khi đó xinh đẹp, hắn sợ chỉ cần hắn nói ra câu đó thì Chu Hân Mính sẽ nói phải chăng hắn chê cô và Tình Đình già rồi.
Nếu hắn nói là bây giờ Alice xinh đẹp thì nói không chừng cô lại nói bây giờ Alice xinh đẹp như thế phải chăng hắn rất muốn được ở bên cô ấy.
Nói tóm lại thì Diệp Lăng Phi cảm thấy bất kể hắn nói thế nào cũng không tránh khỏi việc bị Chu Hân Mính nói ra nói vào, tốt nhất là lúc này nên chuyển đề tài đi thì hơn. Thế nên hắn vội nói:
- Hân Mính, sao Alice lại đến ở nhà mình thế?
Diệp Lăng Phi cố ý dùng từ “nhà mình”, ý tứ thế nào thì không cần phải nói nữa. Chu Hân Mính sao lại không nhận ra chứ, thế nên cô có chút đỏ mặt, nghĩ:
- Anh rõ ràng là đã có em với Tình Đình rồi thế mà còn nhớ đến người cũ nữa, đúng là người đàn ông háo sắc nhất thế gian mà.
Chu Hân Mính liếc Diệp Lăng Phi một cái sắc lẹm:
- Anh muốn chuyển đề tài chứ gì, em còn chưa hỏi xong mà, đợi em hỏi xong rồi mới đến lượt anh, đây là quy định, anh hiểu rồi chứ?
Diệp Lăng Phi chỉ còn cách gật đầu, ý là đã hiểu.
- Lần này có phải là do anh tìm đến Alice không hả?
Chu Hân Mính hỏi.
Diệp Lăng Phi lẩn trốn ánh mắt của Chu Hân Mính, kể lại chuyện hắn đi gặp Alice. Nhưng Diệp Lăng Phi đặc biệt nhấn mạnh hắn không hề nhắc đến quan hệ giữa hắn với Tình Đình cho Alice biết, hai người cũng chỉ trao đổi số điện thoại mà thôi.
Chu Hân Mính nghe Diệp Lăng Phi nói xong thì gật gật đầu, đột nhiên Chu Hân Mính nghiêm túc nói:
- Diệp Lăng Phi, em hỏi anh câu cuối, cũng là câu quan trọng nhất, Alice có phải là tình nhân của anh không?
Khi đối diện với dáng vẻ hung hăng của Chu Hân Mính, Diệp Lăng Phi cuối cùng cũng thừa nhận mối quan hệ bí mật giữa hắn với Alice.
Cô không phải là Bạch Tình Đình, bản thân cô là cảnh sát, được huấn luyện bài bản về chuyên môn, chỉ cần có bất kỳ một manh mối nào, cô đều phải từ trong bóng tối lần ra chân tướng của sự việc.
Cô biết rõ về Diệp Lăng Phi, cũng biết hắn đã trải qua một vài mối tình, điều này giúp cô nhanh chóng phát hiện ra sự thật đằng sau lớp sương mù, khiến hắn đứng trước mặt cô phải thừa nhận những việc mà hắn che giấu.
Đương nhiên, hắn thật tình cũng không muốn tiếp tục che giấu nữa. Khi Chu Hân Mính phát hiện ra những manh mối, hắn đã muốn nói rõ thực hư mọi chuyện cho cô biết.
Diệp Lăng Phi kể cho cô về việc làm sao quen biết với Alice, đương nhiên cũng đã giấu đi một vài tình tiết bên trong. Đã là như vậy, cô hẳn đã biết mối quan hệ giữa hắn và Alice rồi.
- Anh nghĩ nên làm thế nào?
Chu Hân Mính hỏi:
- Anh làm sao biết được, anh cũng không ngờ mọi việc lại ra nông nổi này, nếu biết thì có đánh chết anh cũng không đi tìm sự giúp đỡ của Alice.
Những phiện muộn lúc này của Diệp Lăng Phi bộc lộ từ tận đáy lòng, hắn nằm trên giường, tay phải gác lên trán, nói một cách đau khổ:
- Anh đang nghĩ cách đấy thôi?
Chu Hân Mính cũng đau lòng khi thấy hắn khổ tâm như vậy, cô tin hắn không phải đang giả vờ:
- Em thấy nếu để cho Tình Đình biết, sự việc càng khó xử hơn, anh nên nhanh chóng giải quyết việc này. Alice chắc chắn đối với anh sẽ nhớ mãi không quên. Em là phái nữ, em có thể hiểu được. Tình Đình tạm thời còn chìm trong hạnh phúc, đợi khi cô ấy tỉnh lại, cũng sẽ phát hiện ra thôi. Diệp Lăng Phi, em hỏi anh, cuối cùng là anh chọn Tình Đình hay là Alice?
- Còn phải nói sao. Mặc dù Alice rất xinh đẹp, nhưng cuối cùng cũng đã là chuyện quá khứ. Lúc đó anh chưa từng nghĩ về việc sẽ phải có trách nhiệm với bất kỳ một cô gái nào, nhưng bây giờ thì không như vậy nữa, anh phải có trách nhiệm với em và Tình Đình. Anh không muốn chỉ vì nguyên cớ Alice mà làm xáo trộn cuộc sống anh không dễ gì có được.
Diệp Lăng Phi nói:
- Từ khi có được em, còn có Tình Đình nữa, đó chính là cảm giác hạnh phúc từ trước đến nay, anh không muốn từ bỏ. Càng không muốn mất đi.
Trong lòng Chu Hân Mính cuối cùng đã có thể thở phào nhẹ nhõm, cô vốn dĩ vẫn lo lắng Diệp Lăng Phi bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Alice, không thể buông tay.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.