Chỉ là đúng buổi tối hôm nay Đường Hiểu Uyển lại có chuyện, cha mẹ nàng muốn dẫn nàng đi thăm người thân. Đường Hiểu Uyển đã sớm đáp ứng rồi, cũng không dám không đi. - Diệp đại ca, em.... buổi tối em có chuyện rồi. Đường Hiểu Uyển khi nói lời này, nói bé như muỗi, chỉ sợ Diệp Lăng Phi tức giận. Diệp Lăng Phi đâu có nghĩ buổi tối hôm nay muốn hẹn Đường Hiểu Uyển xem phim, hắn tìm Đường Hiểu Uyển đến là có chuyện khác, chỉ là nhìn thấy cô gái nhỏ Đường Hiểu Uyển này, không nhịn được muốn đùa giỡn nàng. Nghe Đường Hiểu Uyển nói không đi, Diệp Lăng Phi ngược lại thở phào một hơi, thầm nghĩ: - Buổi tối hôm nay ta phải về nhà sớm một chút. Diệp Lăng Phi còn đang lo nghĩ tìm cơ hội cùng Bạch Tình Đình có quan hệ tiến thêm một bước, vẫn chưa cùng Bạch Tình Đình trên giường, vẫn là lo lắng. Bạch Tình Đình tựu như một đóa hoa vừa mới nở rộ, đó là Diệp Lăng Phi dùng bao nhiêu công sức thật vất vả mở cánh hoa ra, chỉ còn lại mật trong hoa, nếu như bị con ong mật nào đi trước một bước đem mật hoa ngọt ngào này cướp đi, vậy chẳng phải là Diệp Lăng Phi hối hận cả đời sao. Diệp Lăng Phi giả bộ bộ dáng rất thất vọng, chép miệng chép miệng nói: - Vậy sau này có cơ hội thi đi vậy. Đường Hiểu Uyển nhìn Diệp Lăng Phi thất vọng như vậy, lúc này lại dao động, vốn là tâm ý không kiên quyết, hiện tại nhìn thấy Diệp Lăng Phi thất vọng, cô gái nhỏ này cái gì cũng không để ý, vội vã nói: - Diệp đại ca, để em nói với mẹ một tiếng, tối nay em không đi tới nhà chú hai ăn cơm nữa. Diệp Lăng Phi thầm mắng chính mình hâm hấp, vì sao không có việc gì lại đùa Đường Hiểu Uyển chứ. Nếu chính mình không nói câu kia, đêm nay đã có nhiều thời gian lãng mạn cùng Bạch Tình Đình rồi. Nhưng Diệp Lăng Phi lại nghĩ lại, tuy nói Đường Hiểu Uyển không thể so với Bạch Tình Đình cso sức hấp dẫn lớn với mình như vậy, mà mình cũng không nghĩ đến hái bông hoa Đường Hiểu Uyển này, nhưng chung quy vẫn là một cô gái rất hấp dẫn. Diệp Lăng Phi tạm thời đem ý nghĩ của mình bỏ qua, trực tiếp đi vào chính đề hỏi: - Hiểu Uyển, Thái Hạo sao lại không khỏe vậy? Đường Hiểu Uyển hiểu lầm Diệp Lăng Phi tưởng rằng mình cùng Thái Hạo có quan hệ gì, nóng lòng giải thích nàng cùng Thái Hạo không có bất cứ quan hệ gì, vội vàng nói: - Diệp đại ca, em không rõ ràng lắm, em rất ít nói chuyện với hắn. Diệp Lăng Phi nhìn ra Đường Hiểu Uyển hiểu lầm ý của mình, hắn khẽ cười nói: - Hiểu Uyển, không phải anh có ý này. Chỉ là Thái Hạo muốn nghỉ một tuần, nói là thân thể khỏe, làm lãnh đạo của hắn, đương nhiên anh nghĩ muốn quan tâm cấp dưới một chút. Ngày hôm qua Thái Hạo không phải đi làm sao, em thấy sắc mặt hắn thế nào? - Uhm, hôm qua Thái giám đốc còn vừa nói vừa cười, thoạt nhìn rất không tệ. Đường Hiểu Uyển thở phào một hơi, biết Diệp Lăng Phi không hiểu lầm nàng, lúc này mới nói. - À, thì ra như vậy à, tốt lắm, Đường Hiểu Uyển em đi về làm việc trước đi, nhớ buổi tối đi xem phim nha. Chờ Đường Hiểu Uyển vừa đi, Diệp Lăng Phi tựa vào lưng ghế, ngón giữa tay phải gõ gõ mặt bàn, cười lạnh nói: - Thái Hạo, tiểu tử ngươi dĩ nhiên muốn chơi ta sao, được, không phải ngươi muốn nhìn ta mắc sai lầm sao, lão tử sẽ làm cho ngươi muốn khóc cũng không kịp. Diệp Lăng Phi nghĩ vậy là Thái Hạo cố ý muốn cho mình khó xử, mới xin phép nghỉ một tuần. Ngày thường đều là Thái Hạo phụ trách sắp xếp công việc mỗi ngày cùng công việc của các ngành liên quan trong đó, hiện tại Thái Hạo dùng danh nghĩa xin phép nghỉ muốn cho Diệp Lăng Phi khó làm việc, dụng tâm rất hiểm ác. Diệp Lăng Phi cho rằng một người lãnh đạo tốt chính là như thế nào làm cho công việc của mình nhẹ nhất, tóm lại là Diệp Lăng Phi sẽ không tự mình sắp xếp công việc của phòng tổ chức. Hắn cho Từ Oánh thông báo toàn thể viên chức phòng tổ chức đến phòng hội nghị họp, lại tự mình gọi điện thoại cho phòng sản xuất cùng phòng thị trường, bảo Chu Tuấn cùng Tôn Hằng Viễn tham gia hội nghị phòng tổ chức. Chu Tuấn cùng Tôn Hằng Viễn đều không đến, hai người tìm một cái cớ chung, công việc bề bộn, thật sự không có thời gian, chỉ là mỗi người đều cho một quản lý tham gia hội nghị. Trong lòng Diệp Lăng Phi biết hai người này chuẩn bị làm cho mình đẹp mặt, nói vậy mình có đoạn thời gian không gây sóng gió ở tập đoàn Tân Á, lá gan của hai người này cũng lớn lên, cố ý như thế. Diệp Lăng Phi tạm thời không so đo với hai người này, thầm nghĩ: - Lão tử gần đây không rảnh chơi với các ngươi, chờ ta rảnh rỗi, ta cho hai người các ngươi biết cái gì gọi là lão hổ phát uy. Diệp Lăng Phi không cầm theo văn kiện gì, ngậm một điếu thuốc trong miệng, đi vào phòng họp. Hắn ngồi ở chỗ ngồi chính giữa, đem hai chân đặt ở trên bàn hội nghị, rất tùy ý nói: - Các vị, hôm nay ta triệu tập mọi người họp, chỉ có một mục đích, để cho mọi người sau này có chuyện gì đừng tìm ta, không có việc gì lại càng không cần tìm ta. Diệp Lăng Phi vừa nói những lời này ra, viên chức của phòng tổ chức ở phía dưới nghị luận ào ào. Diệp Lăng Phi ra hiệu mọi người an tĩnh lại, tiếp tục nói: - Ta thấy công việc của phòng tổ chức chúng ta, đơn giản chính là quan hệ với phòng sản xuất, phòng thị trường mấy ngành vô tích sự này. Hai gã quản lý phòng thị trường cùng phòng sản xuất tới đây tham gia hội nghị kia trên mặt đã có chút khó chịu, nhưng ngại đến thân phận Diệp Lăng Phi, hai người này lại không dám mở miệng. Chỉ có thể cố nén tức giận, trong lòng tính toán trở về nói chuyện này như thế nào với lãnh đạo của mình. Diệp Lăng Phi nhìn thấy hai người này bất mãn, hắn cười nói: - Hai người các ngươi có phải bất mãn hay không, bất mãn cần phải nói ra, không nói làm sao ta biết. - Diệp giám đốc, ta cho rằng ngài nói như vậy về ngành chúng ta là không đúng. Tên quản lý kia của phòng sản xuất không chịu được nữa, mang theo vẻ giận dữ nói: - Ngành trung tâm của Tập đoàn Tân Á chính là phòng sản xuất chúng ta, phòng sản xuất chúng ta làm ra lợi ích cho tập đoàn Tân Á, không có phòng sản xuất chúng ta. Quá trình sản xuất của tập đoàn Tân Á sẽ lâm vào tê liệt. - Ừm, nói cho cùng. Diệp Lăng Phi vỗ vỗ lòng bàn tay, phụ họa nói: - Ta thừa nhận là một tập đoàn chuyên môn tiến hành sản xuất sản phẩm máy móc, ngành trung tâm của tập đoàn Tân Á chính là phòng sản xuất. Đồng dạng. Phòng thị trường cũng là ngành tập đoàn Tân Á không thể thiếu. Nhưng, ta muốn các ngươi nhớ kĩ, địa cầu này có ai rời đi cũng vẫn quay. Cho dù người của phòng sản xuất các ngươi cùng phòng thị trường toàn bộ cút đi, tập đoàn Tân Á cũng sẽ vẫn tồn tại. Các ngươi có thể đem lời của ta về cho giám đốc ngành các ngươi. Nói là ta nói, nếu bọn họ bất mãn, hoàn toàn có thể cổ động người của ngành các ngươi từ chức tập thể. Diệp Lăng Phi nói xong những lời này hai gã quản lý kia á khẩu không trả lời được, cũng không dám lộ ra thần sắc bất mãn nữa. Diệp Lăng Phi cười lạnh nói: - Ta nghĩ các ngươi còn không có rõ ràng thân phận của ta, ta là giám đốc phòng tổ chức, nhưng là, công ty này lại không phải của ta, cho dù tất cả người của hai ngành các ngươi cút đi, vậy cũng chẳng liên quan gì đến ta. Bọn họ có bản lãnh. Trước tiên đem ta đẩy từ vị trí này xuống đi, nếu không, bọn họ chỉ có thể chịu đựng. Nói một cách khác, nếu như không thể phản kháng, như vậy phải chịu đựng. Hiện tại các ngươi hiểu được lời của ta chứ. Đi nói cho giám đốc các ngươi đi, bọn họ nguyện ý đến thì đến, không đến ta cũng sẽ không bắt buộc. Đường Hiểu Uyển gò má đỏ ửng. Nàng cúi đầu. Có chút xấu hổ. Diệp Lăng Phi nói cái này thật sự rất rõ ràng. Một bộ phận nữ nhân của phòng tổ chức đều mím môi. Muốn cười lại xấu hổ. Về phần mấy cô gái hay ngượng ngùng này thì vẻ mặt đỏ bừng giống như Đường Hiểu Uyển. Từ Oánh âm thầm lắc đầu. Như Diệp Lăng Phi nói trực tiếp vậy, toàn bộ giám đốc ở tập đoàn Tân Á cũng chỉ có một mình lão ca Diệp Lăng Phi. Giám đốc ngành khác. Bề ngoài có vẻ gương mẫu. Nhưng nội tâm gian xảo hơn nhiều. Không có một giám đốc nào dám nói chuyện trực tiếp thẳng thắn như Diệp Lăng Phi vậy. Hai người kia rốt cuộc ngồi không yên. Nói đem mấy lời này của Diệp Lăng Phi chuyển tới giám đốc bọn họ. Liền giống như chạy trốn rời khỏi phòng họp. Chờ hai người này vừa đi. Diệp Lăng Phi mới đem chân từ trên bàn hạ xuống. Nghiêm túc đứng lên. Nói: - Hiện tại ta bắt đầu chính thức họp. Mọi người có thể đem lời ta mới nói vừa rồi trở thành thúi lắm. Những lời này là nói cho người ngoài nghe. Mặc dù ta là giám đốc phòng tổ chức. Nhưng từ lúc đầu đảm nhiệm chức vụ này. Ta đã không muốn quản lý phòng tổ chức. Phòng tổ chức sở dĩ được thiết lập hoàn toàn là cao tầng công ty nghĩ muốn đem quyền lực của phòng thị trường cùng phòng sản xuất phân tán. Lúc này mới xuất hiện cái phòng tổ chức này. Từ thành lập đến bây giờ. Quyền lực phòng tổ chức của chúng ta từng bước mở rộng. Nhân viên đã gia tăng. Nhưng đối với tình trạng trước mắt của phòng tổ chức ta rất bất mãn. Không. Phải là rất không hài lòng. Thái độ làm việc của các ngươi làm cho ta thất vọng. Viên chức phòng tổ chức ngồi đây đều đem ánh mắt đặt lên Diệp Lăng Phi. Giờ phút này Diệp Lăng Phi cùng giám đốc lúc trước kia hoàn toàn bất đồng. Giờ phút này Diệp Lăng Phi mới thật sự giống như một người lãnh đạo đang nói chuyện. Loại tương phản mãnh liệt này ngược lại làm cho viên chức phòng tổ chức càng chờ mong phía sau Diệp Lăng Phi sẽ nói ra cái gì. Diệp Lăng Phi tiếp tục nói: - Hiện tại ta sẽ cho mọi người phân tổ. Năm người một tổ. Thiết lập chức vị tiểu tổ trưởng chuyên môn phụ trách công việc của tổ mình. Căn cứ ngành khác nhau. Ta cho các ngươi phân chia thành hai khối lớn. Mỗi khối do tiểu tổ phía dưới tạo thành. Có một quản lý. Như vậy hai quản lý của phòng tổ chức mỗi người tự đứng đầu một khối. Ta sẽ ủy quyền trợ lý của ta - Từ Oánh khảo sát, ký tên các chuyện mà ta cần phải xử lý. Các ngươi làm việc mỗi ngày không cần do giám đốc ngành phân phối. Chỉ cần phụ trách công việc của mỗi tiểu tổ. Do tự mình tiểu tổ trưởng phân phối. Gặp phải chuyện tiểu tổ trưởng không thể xử lý sẽ cần quản lý phối hợp với các tiểu tổ phía dưới hoàn thành. Đương nhiên. Nếu như gặp phải công việc cần phải điều động toàn bộ lực lượng của phòng tổ chức để hoàn thành. Hai người quản lý cần phải phối hợp hoàn thành. Công việc mà hai người quản lý các ngươi phối hợp vẫn không thể hoàn thành có thể giao cho Từ Oánh xử lý. Đương nhiên. Như vậy cũng như giao cho ta. Khi đó chuyện ta có khả năng làm chính là đem loại công việc không thể hoàn thành này đẩy đi. Đương nhiên. Ta không muốn gặp phải loại tình huống này phát sinh. Các ngươi hiểu chưa? Diệp Lăng Phi dùng hình thức quản lý hoàn toàn là hình thức quản lý kim tự tháp lưu hành ở phương Tây, loại hình thức này lớn chỗ tốt nhất chính là có thể đề cao hiệu suất, xóa bỏ tận gốc chuyện thay nhau đùn đẩy trách nhiệm. Nếu như không phải lần này Trần Ngọc Đình có chuyện không thể quản lý phòng tổ chức, mà Thái Hạo lại muốn mượn cơ hội chơi xỏ Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi cũng không nghĩ đến dùng hình thức này. Loại hình thức này mặc dù hiệu suất rất cao, nhưng dễ dàng có sai lầm ở phương diện khảo sát, nếu như xử lý không tốt, rất dễ tạo ra mâu thuẫn bên trong ngành. Diệp Lăng Phi nói ra lời này xong, trong phòng hội nghị liền loạn cả lên, người phía dưới bắt đầu rỉ tai thì thầm nghị luận. Mà ngay cả Từ Oánh cũng há hốc miệng, muốn với nói chuyện Diệp Lăng Phi. Nhưng Diệp Lăng Phi lại không cho Từ Oánh cơ hội, hắn ra hiệu Từ Oánh đem tư liệu mình muốn nàng chuẩn bị cho tốt đưa tới. Diệp Lăng Phi cầm phần danh sách phòng tổ chức này, nói: - Trong tay ta chính là danh sách phòng tổ chức. Ta tin tưởng mọi người đều rõ ràng công việc các ngươi am hiểu nhất, hiện tại ta cho các ngươi tự mình lựa chọn tiểu tổ, về phần phương diện tiểu tổ trưởng, ta sẽ tổng hợp cân nhắc sau. Từ trong năm thành viên của tiểu tổ sẽ tuyển ra tiểu tổ trưởng, sau đây là thời gian các ngươi làm việc, các ngươi nhanh chóng thảo luận đi. Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ tay một chút, lại bổ sung nói: - Hiện tại là mười giờ, ở trước mười một giờ, ta muốn có kết quả, nói cách khác, các ngươi chỉ có thể tiếp tục đói bụng mà thảo luận. À, còn có Từ Oánh, cô cũng vậy. Là người do ta ủy quyền, cô cần giám sát công việc nơi này, cô cũng ở lại trong phòng họp, từ từ thảo luận cùng mọi người đi. Diệp Lăng Phi nói xong những lời này, mặc kệ tất cả, rời khỏi phòng họp. Trong lòng hai người Tôn Hằng Viễn cùng Chu Tuấn mặc dù đối với Diệp Lăng Phi cực kỳ bất mãn, nhưng trong lòng bọn hắn lại không thể không thừa nhận lời nói của Diệp Lăng Phi rất có đạo lý. Dựa theo tình hình trước mắt mà xem. Trừ phi Diệp Lăng Phi rời khỏi phòng tổ chức, nếu không hai người bọn họ chỉ có thể nghe theo Diệp Lăng Phi chỉ đạo, ai ngu đến mức gây khó dễ với tiền chứ, Diệp Lăng Phi chính là nắm giữ tiền thưởng của bọn họ. Hai người vội vã chạy tới phòng tổ chức, Diệp Lăng Phi cũng không cho hai người này mặt mũi gì, bảo hai người này tới phòng họp đi, hơn nữa nói với hai người này sau này bọn họ sẽ do quản lý của phòng tổ chức quản lý như tiểu tổ trưởng. Tốt xấu gì hai người này cũng là cấp bậc giám đốc, phải quan hệ cấp dưới với quản lý của phòng tổ chức, trong lòng hai người này khó tránh khỏi không cam lòng. Nhưng không có biện pháp gì. Hội nghị chấm dứt trước mười một giờ. Sau khi hội nghị kết thúc Từ Oánh lập tức đem danh sách nhân viên phân tổ các nàng thảo luận ra giao cho Diệp Lăng Phi đang chơi game online Đấu Địa Chủ ở trong phòng làm việc. - Cô thấy ai thích hợp làm tiểu tổ trưởng? Diệp Lăng Phi ngay cả danh sách cũng không nhìn. Chỉ lo chơi Đấu Địa Chủ. Từ Oánh do dự nói: - Tôi không rõ lắm, chuyện này còn cần Diệp giám đốc quyết định. - Tôi nói rồi, tôi ủy quyền cho cô, cô là người thay mặt tôi, cô có quyền quyết định ra danh sách. Ánh mắt Diệp Lăng Phi vẫn không dời khỏi màn hình, vừa chơi game, vừa nói: - Cô cũng đừng đứng ở đây, nhanh đi tính toán với hai quản lý kia đi, ba người cần trước mười một giờ rưỡi đem danh sách tiểu tổ trưởng xác định đi, buổi chiều trực tiếp thông báo bộ nhân lực lập hồ sơ. Buổi chiều tôi còn có chuyện, phải rời khỏi công ty, buổi chiều mọi người sẽ phải bắt đầu chính thức làm việc. Từ Oánh bất đắc dĩ, đành phải đi ra ngoài tìm hai quản lý kia, bàn luận chọn tiểu tổ trưởng từ phần danh sách này. Hai quản lý này đương nhiên biết ai thích hợp nhất, rất nhanh đã xác định ra các tiểu tổ trưởng, Từ Oánh lần nữa đem danh sách đến phòng làm việc của Diệp Lăng Phi, Diệp Lăng Phi như trước không nhìn, mà tắt máy tính, phân công buổi chiều Từ Oánh tuyên bố danh sách tiểu tổ trưởng ra, Diệp Lăng Phi lại rời khỏi công ty. Một màn này làm cho Từ Oánh dở khóc dở cười, thật sự không đoán ra trong lòng Diệp Lăng Phi đến cùng nghĩ tới cái gì. Nhưng nàng lại không thể không bội phục phong cách làm việc của Diệp Lăng Phi, không có nửa điểm lộn xộn, đem một chuyện rất phức tạp trực tiếp đơn giản hóa. Diệp Lăng Phi tự nhiên có chuyện hắn cần làm, trong lòng hắn vẫn nghĩ tới chuyện quán cà phê kia. Gọi điện thoại cho ông chủ muốn chuyển nhượng quán cà phê kia, hẹn ông chủ quán cà phê kia ra quán cà phê bàn chuyện chuyển nhượng đến quá trưa, Diệp Lăng Phi khẳng định tên nam nhân béo thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi này nhất định đang cần tiền, nếu không sẽ không sốt ruột đem quán cà phê chuyển nhượng, bởi vậy, đem giá cả ép tới rất thấp. Ông chủ này quả thật cần gấp tiền, giới hạn trong lòng bị Diệp Lăng Phi nhìn thấu, đàm phán tự nhiên cũng không thể nâng giá, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy giá 80 vạn (800,000 NDT ~ 2,4 tỷ VNĐ) chuyển nhượng quán cà phê này. - Xem như ngươi kiếm lớn, nếu như không phải ta sốt ruột cần tiền, ta sẽ không đem quán cà phê này chuyển nhượng. Nam nhân kia cảm thấy lấy giá thấp như vậy chuyển nhượng quán cà phê này rất thua thiệt, sau khi ký kết hợp đồng, còn không ngừng cảm khái Diệp Lăng Phi lần này kiếm lớn. - Đúng vậy, đúng vậy, ta cũng cảm giác lần này kiếm lớn rồi. Diệp Lăng Phi đem hợp đồng cất đi. Cười ha hả nói: - Ta vốn định dùng hai trăm vạn mua quán cà phê của ngươi, không nghĩ tới cuối cùng chỉ lấy tám mươi vạn, vụ mua bán quả nhiên có lời. Nhìn bộ dáng nam nhân béo kia hối tiếc không kịp, Diệp Lăng Phi tâm tình rất vui vẻ nói chuyện với ông chủ béo kia một lúc mới rời đi. Nếu hẹn Đường Hiểu Uyển xem phim, Diệp Lăng Phi đương nhiên sẽ không thất hẹn. Chỉ là ở nhà hắn lại phải nói dối, Diệp Lăng Phi phát giác chính mình rất có tiềm lực trở thành chuyên gia nói dối, nói dối đến trình độ mặt không đỏ, tim không loạn, còn nói công ty có khách cần phải tiếp, có thể về nhà muộn. Bạch Tình Đình hiển nhiên không để ý đến Diệp Lăng Phi ở bên này. Cũng không suy nghĩ nhiều, liền nói uống ít rượu thôi, đã tin lời của Diệp Lăng Phi. Trong lòng Diệp Lăng Phi thật sự cũng có một chút áy náy, cảm giác chính mình làm như vậy thật xin lỗi quốc gia, xin lỗi Đảng. Càng xin lỗi hai đóa hoa trắng nõn trong nhà kia. Nhưng trong lòng Diệp Lăng Phi vẫn là tìm một lý do cho chính mình, chính mình vốn là có nhiều quốc tịch, cho dù lấy mấy người vợ cũng bình thường. Rồi lại nói, chính mình làm như vậy đơn giản là không muốn thương tổn tâm linh yếu ớt của Đường Hiểu Uyển kia. Càng tránh cho MM đáng yêu như Đường Hiểu Uyển vậy rơi vào trong tay sắc lang. Diệp Lăng Phi nghĩ như vậy, khiến cho hắn giống như thánh nhân vậy. Cùng Đường Hiểu Uyển ở trong tiệm cơm ăn cơm xong, mới đi rạp chiếu phim Hữu Nghị. Hai người tới rạp chiếu phim rồi mới để ý, rạp này có một bộ phim tên là Trĩ Cúc. Diệp Lăng Phi đã nghĩ đến chuyện lung tung, có vẻ tên này nghe rất mập mờ nha, này rõ ràng chính là giống như chuyện xưa của tiểu cô nương. Đường Hiểu Uyển không nghĩ linh tinh như vậy, nàng muốn xem phim cùng Diệp Lăng Phi, nghe Diệp Lăng Phi nói muốn xem phim này, không suy nghĩ nhiều liền gật đầu. Hai người mua vé. Diệp Lăng Phi lại mua một bịch bỏng ngô (popcorn) lớn, đi vào phòng chiếu phim. - Làm người không thể vô sỉ như vậy chứ! Đến khi phim chiếu rồi, trong lòng Diệp Lăng Phi thầm mắng cái tên đáng chết kia quá vô sỉ, nội dung phim này cùng tưởng tượng của hắn kém mười vạn tám nghìn dặm. Diệp Lăng Phi lúc này mới hối hận, sớm biết rằng bộ phim này rác rưởi như thế, còn không bằng xem bản Vô Gian Đạo – Phách Địa Sơn Trại của Trương đạo diễn đi. Mặc kệ như thế nào. Vé đã mua rồi, đành chấp nhận xem. Cũng may bên cạnh còn có một MM rất đáng yêu xem cùng, cũng không cảm giác cô đơn. Chỉ là xem được hơn mười phút, Diệp Lăng Phi liền cảm giác mơ màng buồn ngủ, mắt cứ díp lại. Hắn đem bỏng ngô đưa cho Đường Hiểu Uyển bên cạnh, nói: - Anh đi ra ngoài đi dạo, hút điếu thuốc. Vừa nói, hắn liền ra khỏi phòng chiếu phim. Đường Hiểu Uyển nhìn ra Diệp Lăng Phi không thích xem bộ phim này, vội vã đi ra theo. - Sao em cũng đi ra? Nhìn thấy Đường Hiểu Uyển đi ra theo. Diệp Lăng Phi hỏi ngược lại. - Em rất không thích xem bộ phim này. Diệp đại ca, không bằng chúng ta tản bộ đi. Đường Hiểu Uyển ôm bịch bỏng. Mở to mắt nhìn Diệp Lăng Phi. - Ừm, chúng ta tản bộ vậy. Diệp Lăng Phi nghe được Đường Hiểu Uyển nói muốn đi tản bộ, vội vã đồng ý. - Diệp đại ca, ở đây hơi tối! Đường Hiểu Uyển mặc dù nắm chặt tay Diệp Lăng Phi, trong ánh mắt nàng vẫn lóe ra một tia lo lắng. Đèn đường trong công viên đều hư hỏng, cái nào cũng không sáng, đi ở trong công viên, Đường Hiểu Uyển có một chút sợ hãi. *Một số từ lóng của TQ: MM (meimei): cô gái/ nữ sinh/ em... YY (yiyin): tự sướng/ mơ mộng/ hoang tưởng... GG (gege): anh trai/ nam sinh/ anh chàng đẹp trai... WS (weisuo): xấu xí, dở hơi, khác người...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]