Chương trước
Chương sau
Diệp Lăng Phi chỉ hôn Trần Ngọc Đình một cái, đang ở dưới lầu nhà Trần Ngọc Đình, Diệp Lăng Phi cũng không dám làm những việc quá giới hạn.
Tuy nhiên, trước khi Trần Ngọc Đình đi, cô nhắc lại một lần nữa cô sẽ không tái giá đâu, cô chỉ yêu mình chồng cô, nhưng những lời nói này quá yếu ớt, phản ứng của Trần Ngọc Đình đã nói cho Diệp Lăng Phi biết, Trần Ngọc Đình đã động lòng hắn.
Chỉ cần suy nghĩ một chút, Trần Ngọc Đình sẽ trở nên hoan nghênh dục vọng như vậy, điều này ngược lại cũng rất tốt, Trần Ngọc Đình chí ít cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của hắn với Bạch Tình Đình.
Lúc Diệp Lăng Phi lái xe về nhà, Bạch Tình Đình vẫn còn đang trong thư phòng làm việc, tối nay Chu Hân Mính không trở về biệt thự, mà là về nhà. Chức vị thị trưởng của Chu Hồng Sâm đã được định rồi, chỉ còn lại việc tiếp nhận chỉ thị thôi.
Chu Hân Mính vội về nhà chúc mừng bố của mình, có điều, ngay cả Chu Hồng Sâm cũng hiểu được rằng muốn giữ vững được chức vị này của mình, nếu không thể lập được thành tích thì sẽ rất khó khăn.
Nhưng muốn lập được thành tích lại khó khăn vô cùng, trong lòng Chu Hồng Sâm cũng rõ, sau này ông còn phải đối phó rất nhiều thứ.
Bạch Tình Đình lại đau đầu với việc ở Bách hóa Việt Dương, nếu bách hóa Việt Dương không mau chóng mở rộng hoạt động kinh doanh có hiệu quả, nhất định sẽ bị bách hóa An Thịnh ép thế đến cùng.
Từ lâu đã có tin truyền là Lâm Tuyết muốn thu mua hai công ty bách hóa khác, độc quyền thị trường cao cấp thành phố Vọng Hải. Một khi Lâm tuyết đã thực sự thu mua hai công ty bách hóa khác thành công, vậy công ty bách hóa Việt Dương quả thật rất khó để tiếp tục tồn tại, đối với một công ty bách hóa không có định vị rõ ràng của mình thì chỉ có bị đào thải.
Diệp Lăng Phi đương nhiên thấy rõ được khó khăn mà Bạch Tình Đình phải đối mặt, lúc hắn đi qua thư phòng của Bạch Tình Đình, nghe bên trong vọng lại tiếng bước chân, nghĩ chắc Bạch Tình Đình đang ở trong thư phòng suy nghĩ vấn đề.
Diệp Lăng Phi không làm phiền, trở về phòng ngủ của mình, bật máy tính lên, vốn định chơi game một lát rồi ngủ, khi hắn vừa đăng nhập CS, nhìn thấy một cái list pop-up quảng cáo trên nền màn hình, bất giác mắt Diệp Lăng Phi sáng lên, trong đầu đã có một chủ kiến hay.
Diệp Lăng Phi vừa lên CS, trên màn hình đã xuất hiện một trang quảng cáo, bên trên có mấy mỹ nhân trẻ tuổi mặc BDU (quần áo chiến đấu dạng cũ),tay cầm súng. 0h đọc sách trong đầu Diệp Lăng Phi lóe lên một tia sáng, đã có được một chủ ý rất tuyệt. Hắn không thèm chơi game nữa, vội vàng mở cửa phòng chạy ra.
  
- Bà xã, anh có chủ ý hay.
Diệp Lăng Phi không gõ cửa thư phòng Bạch Tình Đình, đẩy một phát phấn khởi hét lên. Bạch Tình Đình đang tập trung toàn bộ vào công việc, nghĩ đến một hoạt động kinh doanh tiêu thụ hay, lại bị Diệp Lăng Phi làm đứt mất dòng suy nghĩ. Sắc mặt có vẻ không vui nói:
- Anh không biết gõ cửa sao?
  
Ánh mắt Diệp Lăng Phi lướt qua chiếc áo ngủ mong manh mặc trên người Bạch Tình Đình, mình ngọc nõn nà thơm hương lộ ra bên ngoài và cái cổ trắng mịn dài khiến cho Diệp Lăng Phi động lòng.
Nhịn không được chớp chớp mắt, Bạch Tình Đình cũng phát hiện ra ánh mắt của Diệp Lăng Phi lướt đến trước ngực mình, nghĩ đến mình đang mặc chiếc áo ngủ mỏng manh, vội làm ra vẻ giận cũng có chút ngại ngùng nói:
- Nhìn cái gì mà nhìn.
  
Diệp Lăng Phi vội thu ánh mắt lại, đi được hai bước, đến bên cạnh bàn Bạch Tình Đình, cười bảo:
- Bà xã, anh đã có chủ ý hay rồi, chủ ý này nhất định sẽ khiến cho Bách hóa Việt Dương đạt được thành tựu xuất sắc.
  
Bạch Tình Đình khổ vì không có cách hay, mấy phương pháp giảm giá theo lệ thường quá cũ rích rồi, cho dù Bách hóa Việt Dương có dùng đi chăng nữa, bách hóa An Thịnh tất phải đưa ra đối sách tương ứng.
Huống hồ phí tiêu dùng lúc này từ lâu đã thích hợp với hoạt động giảm giá thị trường, cho dù bách hóa Việt Dương có tổ chức hoạt động giảm giá cũng không thể thu hút được tiếng vang quá lớn.
  
Nghe Diệp Lăng Phi nói có chủ ý hay, tay phải trắng nõn của Bạch Tình Đình chống trên mặt bàn làm việc đánh bóng, ngẩng đầu lên, rất thú vị nhưng không chú ý hỏi:
- Chủ ý gì?
 
Tư thế này của Bạch Tình Đình vừa khớp cho Diệp Lăng Phi nhìn thấy rõ. Bạch Tình Đình không ngờ tối nay Diệp Lăng Phi sẽ tìm mình. Cô nhầm tưởng rằng Diệp Lăng Phi sẽ về rất muộn, đến lúc đó cô đã ngủ rồi. Thế là chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng manh, bên trong không mặc áo ngực.
Lúc này Diệp Lăng Phi vừa khéo nhìn thấy khe rãnh sâu giữa ngực và bộ ngực đầy đặn. Trắng nõn nà, nó khiến cho Diệp Lăng Phi hồn xiêu phách lạc. Tuy của Bạch Tình Đình không đẫy đà như của Trần Ngọc Đình, nhưng lại tràn trề sự đẹp đẽ hoàn mỹ của thiếu nữ tươi trẻ, nhô cao, cân đối, tỏa ra sự thanh xuân rực rỡ. Trắng giống như măng lột vỏ, đặc biệt là hai nụ hoa nhô lên ở đỉnh vú, càng khiến cho Diệp Lăng Phi sau khi nhìn dục lửa trong tim hầu như không kìm nén được nữa.
  
Bạch Tình Đình cứ tưởng rốt cuộc Diệp Lăng Phi sẽ nói chủ ý gì, thật không ngờ ánh mắt của Diệp Lăng Phi lại dán trên người mình. Bạch Tình Đình mới nhớ ra mình không mặc nội y, vội dựa ngực vào bàn, cơ thể cô gần như nằm sấp trên mặt bàn, hờn dỗi nói:
- Anh là đồ háo sắc, nhìn gì mà nhìn.
  
Diệp Lăng Phi vội cười bảo:
- Bà xã, em đừng hiểu nhầm, lúc nãy anh thực đang nghĩ đến một việc!
Diệp Lăng Phi thu lại ánh mắt đắm đuối đó, nghiêm chỉnh nói:
- Bà xã, em nói xem chúng ta tổ chức mốt thời trang thế nào?
  
- Mốt thời trang có ý nghĩa gì chứ. Phương pháp này quá cũ rích, không có ý nghĩa.
Bạch Tình Đình nghe Diệp Lăng Phi nói đến việc tổ chức mốt thời trang, lập tức trở nên tẻ nhạt, không có hứng thú nghe, Diệp Lăng Phi lại không xem những lời nói đó của Bạch Tình Đình như thế nào cả, cũng không quan tâm Bạch Tình Đình có đang nghe hay không, tiếp tục nói:
- Mốt thời trang lần này chúng ta tổ chức sẽ khác với những mốt thời trang của các cửa hàng khác, chúng ta sẽ tổ chức mốt thời trang người đẹp CS, anh đã suy nghĩ rồi, hiện nay đa số những người đến cửa hàng đều là thanh niên trẻ, mà thanh niên trẻ bây giờ lại thích chơi CS. À, là đa số thanh niên trẻ. Em đừng có xem thường những thanh niên trẻ này, khả năng tiêu phí đáng phải kinh ngạc đó. Chỉ cần nắm chắc được tâm lý tiêu phí của các thanh niên trẻ này, thì có thể nắm chắc được những khách hàng này. Vì thế, anh cho rằng lần này chúng ta sẽ tổ chức mốt thời trang mỹ nữ CS, điều quan trọng nhất là phải tổ chức gây cười được, em nghĩ đi, một đám mỹ nữ mặc váy siêu ngắn gợi cảm hoặc đồng phục gợi cảm, cầm trong tay, sẽ tóm chặt được không ít trái tim của thanh niên trẻ. Trong chốc lát Bách hóa Việt Dương của chúng ta sẽ nổi tiếng. Chúng ta đặt Bách hóa Việt Dương trên người những thanh niên trẻ này, chủ yếu đưa ra những sản phẩm đồng loại, lấy thanh niên, bừng bừng sức sống làm lời tuyên truyền cho Bách hóa Việt Dương chúng ta...
  
Những lời nói này của Diệp Lăng Phi quả thật đã nói lên được trong tư tưởng Bạch Tình Đình, tuy nhiên đứng ở góc độ chuyên gia mà nói, cách này của Diệp Lăng Phi có rất nhiều chỗ cần phải suy nghĩ cẩn thận. Nhưng vẫn có thể xem là một biện pháp hay.
CS ở giữa năm 2001 đến 2002 theo sự thịnh hành trong mạng internet mà được phân bố từng ngóc ngách ở Trung Quốc. Hoặc có thể nói CS đã cứu vãn được cái nghề mở tiệm internet, bất luận thế nào, trò chơi CS cũng đã hưng thịnh rồi, đào tạo nên một đội fan CS, hơn nữa trong số đó đại đa số là thanh niên. Các fan CS ở những năm 2001-2002 đã bước vào xã hội, trở thành tinh anh của xã hội, điều này đối với bản thân Bách hóa Việt Dương là một tài nguyên vô giá.
 
Bạch Tình Đình đã bị kích động chịu không nổi, lấy thanh niên làm quần thể, cho dù trước mắt chưa thể hiện ra sức tiêu phí cực lớn, đó cũng là quần thể tiêu phí ẩn náu trong thị trường, càng huống hồ một bộ phận trong quần thể tiêu phí cao cấp trước mắt cũng là thanh niên.
  
Bạch Tình Đình không thèm để ý đến bộ ngực đang được che đậy, phấn khích đứng dậy, gọi Diệp Lăng Phi cầm một cái ghế đến ngồi bên cạnh cô, muốn Diệp Lăng Phi cùng cô vạch ra kế hoạch cho hoạt động này.
Diệp Lăng Phi và Bạch Tình Đình sát lại rất gần, hắn có thể ngửi thấy mùi cơ thể được tỏa ra từ người Bạch Tình Đình. Bạch Tình Đình dồn hết tâm tư làm thế nào để thực thi từng khâu, làm gì có thời gian để ý đến ánh mắt Diệp Lăng Phi nhìn ngực cô đắm đuối.
  
4h30 sáng vú Ngô đã thức dậy, ngủ muộn dậy sớm đã trở thành quy luật cuộc sống của vú Ngô. Sáng sớm vú Ngô phải quét dọn phòng, chuẩn bị bữa ăn sáng.
Vú Ngô cầm cây chổi đi đến hành lang của lầu 2, lúc định quét hành lang, nhìn thấy ánh đèn sáng chiếu qua khe cửa thư phòng đến hành lang. Vú Ngô hiếu kỳ đi đến thư phòng, từ khe cửa nhìn vào trong, chỉ nhìn thấy Bạch Tình Đình vẫn đang làm việc trước màn hình vi tính.
Vú Ngô nhẹ nhàng đẩy cửa, vẫn chưa đợi vú Ngô bước vào phòng, ngón tay phải của Bạch Tình Đình đã đặt lên môi, ra hiệu vú Ngô đừng lên tiếng. Vú Ngô mới chú ý đến Diệp Lăng Phi gối đầu lên đùi Bạch Tình Đình, gần như cuộn tròn trên ghế, đang ngủ say giấc. Bạch Tình Đình chỉ là lo vú Ngô làm thức tỉnh Diệp Lăng Phi nên mới nhắc nhỏ vú Ngô.
 
Vú Ngô rón ra rón rén bước vào phòng, Bạch Tình Đình thấp giọng nói:
- Vú Ngô, chế cho con ly cà phê.
Vú Ngô nhìn thấy mắt Bạch Tình Đình thâm đen, nghĩ chắc là do tối qua thức cả đêm không ngủ, đau lòng nói:
- Đại tiểu thư, cô đi ngủ một lúc đi!
 
- Không được, con phải làm xong bản kế hoạch kinh doanh tiêu thụ này đã.
Bạch Tình Đình cúi đầu nhìn Diệp Lăng Phi đang ngủ ngon giấc, nhìn thấy môi Diệp Lăng Phi mím chặt lại, bộ dạng khi ngủ giống như một đứa trẻ, Bạch Tình Đình nở nụ cười trên khóe môi, lại ngước đầu nói với vú Ngô:
- Vú Ngô. Lúc vú đi ra nhẹ nhàng thôi nghe.
Vú Ngô đã thấy được tình yêu của Bạch Tình Đình dành cho Diệp Lăng Phi, nhìn thấy tình yêu mà trong vô ý Bạch Tình Đình đã để lộ ra, trên mặt vú Ngô hiện ra nụ cười ngưỡng mộ.
Bà khẽ lui ra, pha một tách cà phê, sau khi đưa đến thư phòng đã không thấy xuất hiện ở lầu hai nữa. Bà không muốn làm phiền Bạch Tình Đình và Diệp Lăng Phi, dứt khoát trở về phòng của mình, nằm trên giường hồi ức lại những việc bà đã trải qua.
 
Bàn tay trắng nõn như ngọc của Bạch Tình Đình nắm chặt tay quai, bưng ly cà phê lên hớp một ngụm nhỏ, rồi đặt trở xuống, tiếp tục chỉnh sửa bảng kế hoạch.
Lúc cô đánh chữ không cẩn thận động đậy cái đùi. Diệp Lăng Phi bị tỉnh giấc ngồi dậy. Dụi dụi đôi mắt còn ngáy ngủ, Diệp Lăng Phi nhìn đồng hồ thấy đã gần 5h sáng rồi.
  
Lúc này Bạch Tình Đình mới xoa xoa cái đùi đã bị Diệp Lăng Phi gối đến tê cứng, giọng có vẻ mệt mỏi nói:
- Anh về ngủ đi, em sẽ làm xong bảng kế hoạch này nhanh thôi.
 
Diệp Lăng Phi dúi đầu lại trước màn hình vi tính, sau khi nhìn rõ những dòng chữ trên màn hình vi tính, hắn giật lấy con chuột đang nằm trong tay phải của Bạch Tình Đình, lưu file xong liền trực tiếp tắt máy tính.
 
- Anh làm gì thế?
Bạch Tình Đình có vẻ bực dọc, bảng kinh doanh tiêu thụ của cô vẫn còn chưa làm xong, vốn định trời sáng đem đến công ty cùng thảo luận với các nhân viên quản lý khác của công ty, nếu cảm thấy được, lập tức phân công tiến hành, nhưng không ngờ Diệp Lăng Phi lại tắt máy tính của cô. Bạch Tình Đình nghĩ là Diệp Lăng Phi muốn quấy rối mình nên có chút bực dọc.
  
- Bảo anh về phòng ngủ, bây giờ là mấy giờ rồi, em còn không ngủ.
Giọng của Diệp Lăng Phi không lớn, không có chút gì là đang đùa cợt với Bạch Tình Đình cả, rất nghiêm nghị chân thật nói:
- Cho dù em có muốn làm xong hoạt động lần này cũng không nhất thiết phải thức trọn đêm để làm việc.
Vừa nói, Diệp Lăng Phi vừa thúc Bạch Tình Đình mau về phòng ngủ một giấc, Bạch Tình Đình sao có thể làm như vậy được, cô từ sớm đã đưa ra chủ ý hôm nay phải mang đến công ty thảo luận. Thời gian càng sớm càng tốt, Bạch Tình Đình nóng lòng mong muốn bây giờ trời sáng rồi, cô có thể đến công ty triệu tập mọi người lại.
  
Bạch Tình Đình không chịu đi, Diệp Lăng Phi bất đắc dĩ đành phải bồng Bạch Tình Đình lên, ép buộc Bạch Tình Đình về phòng ngủ. Diệp Lăng Phi đặt Bạch Tình Đình lên giường, đôi chân xinh đẹp dài, suông thẳng của Bạch Tình Đình ra sức đạp Diệp Lăng Phi, không hài lòng với việc Diệp Lăng Phi cưỡng ép cô bồng về phòng.
  
Từ giữa hai chân Bạch Tình Đình, bỗng nhìn thấy đáy quần màu da của Bạch Tình Đình. Nếu như lúc bình thường, Diệp Lăng Phi sẽ cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, chắc chắn sẽ nhéo cái mông trắng mịn, đàn hồi săn chắc của Bạch Tình Đình, nhưng lúc này Diệp Lăng Phi chỉ muốn để cho Bạch Tình Đình mau chóng được ngủ một giấc.
Hắn thấy Bạch Tình Đình không chịu ngủ, Diệp Lăng Phi tháo dày của hắn ra, leo lên giường, ôm cái lưng trơn nhẵn của Bạch Tình Đình, ôm chặt Bạch Tình Đình vào lòng.
 
Tim Bạch Tình Đình run lên, cô nhầm tưởng Diệp Lăng Phi muốn làm gì. Nhưng mặt cô áp sát vào lòng Diệp Lăng Phi, ngửi hơi thở nóng hổi của Diệp Lăng Phi thì cảm giác toàn thân không còn một chút sức lực nào cả, trong lòng ấm áp hẳn lên.
  
Diệp Lăng Phi thò tay trái ra, lấy chăn đắp lên người hai người. Hắn ôm cơ thể mềm mại của Bạch Tình Đình, trong lòng lại không mảy may gì cả, chỉ muốn ôm người yêu vào lòng.
  
Diệp Lăng Phi yêu thương nhẹ nhàng nói bên tai Bạch Tình Đình:
- Bà xã, ngủ một lát đi. đừng để quá mệt, như vậy anh sẽ rất thương.
  
Bạch Tình Đình không thốt nên lời, cô không hiểu tại sao khi nằm trong lòng Diệp Lăng Phi, liền cảm giác toàn thân mình mệt mỏi khác thường, mí mắt chìm xuống, không thể tỉnh táo hơn được nữa. Lời nói dịu dàng của Diệp Lăng Phi vang lên bên tai, trong lòng nhẹ nhõm ngủ thiếp đi.
  
Diệp Lăng Phi ôm Bạch Tình Đình ngủ một mạch đến gần 10h trưa hắn mới thức giấc, cúi đầu nhìn cái miệng hồng hào của Bạch Tình Đình đang chắp chép, vẫn còn đang say giấc, hắn khẽ rút tay đặt dưới người Bạch Tình Đình ra, ngồi dậy rất nhẹ nhàng, tin chắc đã đắp chăn cho Bạch Tình Đình rồi mới rời khỏi phòng ngủ của Bạch Tình Đình.
  
Tắm nước lạnh một cái đã làm tiêu tan hết mọi mệt nhọc khắp cơ thể. Diệp Lăng Phi đến thư phòng của Bạch Tình Đình, bật máy tính lên, xem tỉ mỉ bảng kế hoạch Bạch Tình Đình làm.
Trong đêm qua, Diệp Lăng Phi đã đưa ra rất nhiều kiến nghị cho Bạch Tình Đình, sau khi Bạch Tình Đình tổng hợp lại hết những kiến nghị này, làm ra một bảng kế hoạch chi tiết. Trong đó đã liệt kê ra những kế hoạch thực thi cụ thể, bao gồm các phương diện người mẫu, địa điểm, phục trang..., tất cả đều liệt kê ra.
Trong bảng kế hoạch đã sử dụng kiến nghị của Diệp Lăng Phi, chuẩn bị mời sinh viên nữ đảm nhiệm làm người mẫu, mà không phải là người mẫu chuyên nghiệp. Chỉ riêng điểm này chí ít cũng có thể tiết kiệm được mấy vạn tệ.
  
Đối với việc tuyển chọn người mẫu, trong lòng Diệp Lăng Phi đã tính toán hết cả rồi, Vu Tiêu Tiếu là người được chọn tốt nhất, riêng đội chiến cô tổ chức vốn là đánh CS, như vậy sẽ càng thu hút nhãn cầu của fan CS. Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu, bảo muốn gặp Vu Tiêu Tiếu.
  
Vu Tiêu Tiếu đang lên lớp học môn tiếng Anh. Trong giờ học cô cứ ngáp lên ngáp xuống, miễn cưỡng uể oải nghe giảng bài.
Tối qua cùng với những thành viên trong đội của mình thi đấu đánh CS với đội chiến của Điền Phong dẫn đầu, kết quả hai bên bất phân thắng bại. Điều này đã khiến cho Vu Tiêu Tiếu cảm thấy rất hài lòng, xét cho cùng đội chiến do cô thành lập chỉ mới được một thời gian ngắn, có thể đánh được với thành tích như vậy khiến cho người ta rất hài lòng.
  
Vu Tiêu Tiếu hài lòng, Điền Phong lại sầu não, hắn cùng với thành viên trong đội cũng sầu não như vậy đã uống rượu cả đêm, lúc này còn đang nằm chổng vó trên giường kí túc xá ngủ ngon lành.
  
Sau khi chiếc Bora của Diệp Lăng Phi báo hỏng, hắn đã chạy chiếc Audi của công ty, chiếc Audi A6 màu đen không nhanh vút như BMW, Benz, nhưng nói thế nào cũng là xe mấy chục vạn. Chạy chiếc xe này trong trường cũng có thể thu hút được sự chú ý của mấy cô gái.
  
Diệp Lăng Phi dừng xe trước tòa lầu dạy học của đại học Vọng Hải, Vu Tiêu Tiếu đang lên lớp trong tòa lầu dạy học hình chữ T này.
Lúc Diệp Lăng Phi gọi điện cho Vu Tiêu Tiếu, Vu Tiêu Tiếu đang lên lớp, trong lòng Diệp Lăng Phi thầm tính xem ra có vẻ mình phải đợi Vu Tiêu Tiếu tan học mới gặp được, nhưng không ngờ Vu Tiêu Tiếu đã đứng đợi ở trước tòa lầu dạy học từ lâu rồi.
  
Vu Tiêu Tiếu mặc chiếc quần bò ôm sát người, hiện rõ đôi chân vừa thẳng vừa dài, trên người là chiếc áo khoát dạ màu đen, bên trong là chiếc áo nhung màu trắng.
- Sư phụ, người tìm tôi gấp có việc gì thế. Không phải là vợ người bắt nạt người đó chứ, rồi cần tôi đến cứu người phải không.
Vu Tiêu Tiếu vừa lên xe đã mặt mày hớn hở nói:
- Việc này tôi phải nói trước, bổn tiểu thư không bán rẻ sắc đẹp đâu, đừng có hy vọng tôi giúp người dụ dỗ sư mẫu.
- Dẹp đi, cái miệng tiểu nha đầu này chẳng đàng hoàng gì hết, tìm nơi nào đó ăn cơm trước đã, lúc ăn cơm sẽ nói.
Diệp Lăng Phi thấy hơi đói rồi, không ăn sáng, giờ lại gần trưa rồi, bụng có chút kháng nghị rồi.
 
- Sư phụ, tìm nơi nào đó ăn cũng được, tôi không có mang theo tiền, bữa trưa này đành phải để sư phụ mời rồi.
Vu Tiêu Tiếu ưỡn ngực vẫn chưa phát triển hoàn toàn nói:
- Nếu sư phụ thấy một mình tôi ăn cơm cùng không hài lòng, tôi có thể tìm mười mấy người đẹp đến cùng ăn cơm với sư phụ, chỉ cần sư phụ chịu trả tiền.
 
- Thôi đi, mau nói xem ăn cơm ở đâu đây, bụng tôi sắp đói xẹp lép rồi nè.
Diệp Lăng Phi không có tâm trạng nghe Vu Tiêu Tiếu nói bậy bạ, thúc Vu Tiêu Tiếu mau tìm nơi nào ăn cơm.
  
Trong trường đại học Vọng Hải có một nhà ăn, chỉ là không nằm trong khu dạy học này. Từ khu dạy học đi khoảng năm sáu phút lộ trình nữa là đến khu sinh hoạt trong khuôn viên trường đại học Vọng Hải. Ở đây có cửa hàng, nhà ăn, còn có ngân hàng..., hoàn toàn là nhắm vào quần thể tiêu phí của sinh viên đại học Vọng Hải.
  
Diệp Lăng Phi dừng xe trước quán mì sợi, Diệp Lăng Phi chẳng hiểu tại sao bụng lại đói cồn cào như vậy, hắn không muốn tìm một nhà ăn ngồi từ từ đợi món.
  
Quán mì sợi này buôn bán không tồi, tuy chưa đến giờ ăn cơm trưa, nhưng quán mì đã ngồi mấy chục sinh viên rồi. Quán mì này vốn không được lớn, đợi lúc Diệp Lăng Phi và Vu Tiêu Tiếu bước vào, phát hiện chỉ còn lại một cái bàn duy nhất mà thôi.
 
Vu Tiêu Tiếu là hoa khôi của đại học Vọng Hải, cũng chẳng biết đó là trò hề mà mấy người nhiều chuyện làm ra, mỗi năm tân sinh viên của trường đến là đều có người đưa ra bình chọn hoa khôi của trường. Vu Tiêu Tiếu vừa đến trường không lâu, đã bị mấy kẻ nhiều chuyện này dán mắt vào, lập tức được những lời khen ngợi bầu chọn làm hoa khôi của trường.
Đương nhiên, những kẻ nhiều chuyện này cũng bình chọn những người đẹp của trường, như thế nào gọi là những người đẹp, đó chính là những người ngoại hình tạm được, nhưng không xinh đẹp bằng nữ sinh hoa khôi của trường. Hoa khôi chỉ có một, những người đẹp thì nhiều hơn. Ở trong quán ăn này có một người đẹp vào đại học cùng lúc với Vu Tiêu Tiếu,
  
Nhìn thấy Vu Tiêu Tiếu và một người đàn ông khoảng hơn 30 tuổi bước vào, người đẹp đó đố kị thấp giọng nói:
- Thấy chưa, mình biết cô ta chẳng phải tốt đẹp gì mà.
  
Vu Tiêu Tiếu nói chuyện bậy bạ trước sau như một, ở đại học Vọng Hải này cũng không có gì là bí mật cả. Tuy nói việc sinh viên nữ ở các trường đại học được bao đã không còn hiếm lạ gì, nhưng tận mắt nhìn thấy hoa khôi của trường đi vào quán ăn cùng với một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trong lòng những nam sinh vẫn cảm giác không thoải mái, đều dùng ánh mắt kì thị nhìn chằm chằm Vu Tiêu Tiếu và Diệp Lăng Phi, đặc biệt có một nam sinh nhìn thấy Diệp Lăng Phi chạy chiếc Audi đến đây ăn mì, đó không chỉ là khinh thường, mà còn có đủ các loại phỏng đoán cổ quái phức tạp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.