Môi Diệp Lăng Phi dịch chuyển khỏi đôi môi kiều diễm của Vu Đình Đình. Ôm người ngọc trong lòng, hắn lại lộ ra một nụ cười xấu xa theo quán tính, nói:
- Đình Đình, kể lại cho anh nghe chuyện tối hôm đó đi. Làm sao mà anh chẳng nhớ nổi chút gì cả.
Vu Đình Đình khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, dính sát vào lòng Diệp Lăng Phi. Mặc cho hắn hỏi thế nào thì hỏi, cô nhất định ngậm miệng không đáp. Diệp Lăng Phi ôm lấy cô, đặt cô ngồi lên đùi mình, một tay ôm eo, một tay thì cầm bàn tay trắng mịn ngọc ngà của cô, cúi xuống cắn nhẹ lên vành tai trong suốt mượt mà của cô. Vu Đình Đình cảm giác vành tai như tê đi, không khỏi vòng hai tay ôm chặt lấy lưng của Diệp Lăng Phi.
Diệp Lăng Phi rời môi ra, thấp giọng ôn nhu nói bên tai Đình Đình:
- Đình Đình, em không nói thì để anh nói nhé. Nếu anh nói đúng thì em gật đầu, được không?
Vu Đình Đình khẽ gật đầu, nhưng vành tai của cô đã sớm đỏ bừng lên, khuôn mặt dán sát vào lòng Diệp Lăng Phi, không dám nhìn lên khuôn mặt văn tĩnh của hắn.
- Là anh hùng hổ xông tới?
Diệp Lăng Phi hỏi.
Vu Đình Đình lắc đầu liên tục, Diệp Lăng Phi cười xấu xa nói:
- Thế là em cưỡng ép anh?
Vu Đình Đình nghe thấy Diệp Lăng Phi nói những lời này thì đầu của cô rung lên vài cái. Diệp Lăng Phi cố ý hỏi:
- Nếu không phải em cưỡng ép anh, thế làm sao có thể phát sinh ra chuyện như thế được?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1524007/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.