Sáng sớm thứ bảy, chủ nhật thì người không nhiều lắm. Nhưng vừa đến sáng sớm ngày thứ hai, người đi trên đường bất chợt nhiều hơn, cảm tưởng như người xuất hiện từ trong kẽ đất ra vậy. Trên xe bus cũng chen chúc rõ lắm người. Rõ ràng là không chen vào được nữa mà vẫn cứ cố chen vào bên trong. Nhất là một số ông già bà cả cũng kiên trì chen vào trong xe bus.
Những ông già bà già đó cũng không biết là nghĩ như thế nào nữa. Mới sáng sớm ngày ra các lão nhân gia đã đi ra ngoài làm cái gì a. Thành thành thật thật ở nhà có phải là tốt không? Không có việc gì còn cố tình chen chúc trên xe bus với người ta phải đi làm làm gì chứ.
Đường Hiểu Uyển đứng ở điểm đỗ xe bus, một chuyến, hai chuyến cũng chưa chen lên. Chuyến thứ nhất mọi người chen lên phía trước như phát điên lên. Đường Hiểu Uyển là một cô gái, sao có thể chen được với những người đàn ông lực lưỡng chứ. Cô đành phải chờ đến chuyến xe tiếp theo, hy vọng chuyến xe sau có thể ít người hơn.
- Hiểu Uyển, khéo ghê a.
Thái Hạo, mặc một thân đồ Âu phục màu lam, vừa mới đi tới điểm đỗ xe bus đã nhìn thấy Đường Hiểu Uyển, vui tươi hớn hở chào hỏi cô.
Đường Hiểu Uyển cũng chào lại, rồi cứ tiếp tục nhìn ra đường cái, nhìn xem xem chuyến xe bus tiếp theo khi nào thì tới.
- Hiểu Uyển, người đông quá nhỉ. Tôi thấy thế này không chen được đâu. Đi, chúng ta bắt xe đi.
Thái Hạo nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1523974/chuong-286.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.