Chu Hân Mính nổi giận đùng đùng xông vào phòng khách, nàng đi vào đã nhìn thấy bên trong có ba người đàn ông, trong đó có một người đàn ông đeo kính, có chút nhã nhặn,lưng gù lên, xem ra có vẻ giống như là luật sư. Hai người đàn ông kia thì chỉ tầm hai mươi bảy hai mươi tám tuổi. Hai người này ngồi trong phòng khách nhưng vẫn nhỏ giọng thầm thì nói chuyện với nhau.
- Kẻ vô lại nào lại muốn bảo lãnh cho mấy gã côn đồ kia thế?
Chu Hân Mính vừa tiến vào đã cao giọng quát.
- Đúng là phản rồi. Tụ tập chém người rồi còn muốn được bảo lãnh ra. Thực là làm đồn cảnh sát như cái quán trọ à, tùy tiến ra vào sao?
Một tiếng này của Chu Hân Mính lập tức hấp dẫn ánh mắt của ba người đang ngồi trong phòng khách. Người đàn ông đeo kính kia vội vàng đứng dậy, cười nói:
- Vị này chắc là Đội trưởng Chu.
- Tôi là Chu Hân Mính. Anh là ai?
Chu Hân Mính quét mát liếc nhìn người đàn ông kia một cái, hỏi bằng giọng điệu lạnh như băng.
- Tại hạ họ Hà. Đây là danh thiếp của tôi. Người đàn ông kia đưa ra một tấm danh thiếp
Chu Hân Mính ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp cầm danh thiếp trong tay vo thành một cục, tiện tay ném vào trong thùng rác, hừ lạnh nói:
- Tôi không quan tâm là anh đang làm gì. Anh nói thẳng đi, tới đây làm gì. Tôi còn có việc, không có tâm tình đâu đùa chơi với anh.
Người đàn ông họ Hà kia có chút xấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1523966/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.