Diệp Lăng Phi nói muốn ngủ lại căn nhà cũ chẳng qua là muốn hù dọa Dã Thú mà thôi. Bây giờ là mùa đông, căn nhà này hở bốn phía lại không có một thiết bị sưởi ấm nào, nếu như ngủ ở đây một đêm, không chết rét mới là lạ.
Thu dọn nhà cửa xong, đến lúc ăn cơm chiều, Diệp Lăng Phi, Dã Thú và Hàn Đình Đình quay trở lại nhà Đỗ Thuận. Khi bọn họ trở về thì Đỗ Thuận đang bận rộn chuẩn bị bữa tối cho mọi người.
Diệp Lăng Phi vừa nhìn thấy vậy vội vàng đỡ Đỗ Thuận về chỗ ngồi, hắn căn dặn:
- Đỗ gia gia, lão nhân gia cứ ngồi đi, để cháu làm cho.
Ở nông thôn nấu cơm đều dùng củi lửa và chảo lớn, tuy rằng Diệp Lăng Phi đã sinh hoạt ở bên ngoài nhiều năm nhưng hắn vẫn biết dùng chảo để làm cơm. Trong nhà Đỗ Thuận không thiếu cái gì, dù sao thì hàng năm Diệp Lăng Phi vẫn gửi rất nhiều tiền cho Đỗ Thuận, tuy trong nhà Đỗ Thuận không có nhiều đồ dùng nhưng về phương diện ăn uống thì sợ rằng toàn bộ cái thôn Nam Dương này không có nhà ai ăn ngon như Đỗ Thuận.
Diệp Lăng Phi sắp xếp cho Dã Thú nhóm lửa, Hàn Đình Đình thái rau, còn hắn thì tự mình xuống bếp. Bảo Dã Thú đi cầm súng giết người còn được chứ bảo hắn nhóm lửa thì đúng là quá khó, hắn quỳ rạp xuống đất, khói bay vào khiến nước mắt chảy ròng ròng.
- Ngu ngốc, có mỗi việc nhóm lửa cũng không xong.
Diệp Lăng Phi thấy Dã Thú như vậy, hắn nhịn không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/do-thi-tang-kieu/1523903/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.